Snack's 1967
Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326540

Bình chọn: 10.00/10/654 lượt.

có thể tha thứ cho tôi.

Giọng Vũ chùng lại, tôi lại cảm thấy cổ họng ứ nghẹn. Vũ lắc đầu

Tôi thật sự không muốn coi cậu là Thiên Thiên! Thật ra lúc đầu khi nhìn thấy cậu, tôi dường như nhìn thấy Thiên Thiên, nên tôi rất ghét cậu, tôi không thể tự tha thứ cho mình.

Khóe mắt tôi cay cay. Tôi biết, cậu và anh, cả hai người đều coi tôi là cô ấy. Tôi vốn chỉ là vật thế thân của cô ấy. Chỉ là tôi vẫn không thể từ bỏ cậu, vẫn muốn được ở bên cậu. Vũ tiếp tục nói

Sau đó khi nhìn thấy cậu bị họ bắt nạt, tôi lại muốn bảo vệ cậu, như muốn bảo vệ Thiên Thiên, chuộc lỗi với nó, chỉ không ngờ rằng, sau đó, tôi lại….thực sự thích cậu!

Những lời nói của cậu làm tôi khựng lại. Ánh mắt Vũ mơ hồ

Lúc ở tiệc sinh nhật, là cậu đã cho tôi nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời. Ánh sáng của chúng nhỏ bé, nhưng không vì thế mà chịu nhún nhường trước bóng tối! – Vũ bỗng quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi – Mỗi ngôi sao đều có ánh sáng riêng của mình. Cho dù nhìn chúng từ xa đều giống nhau. Tuyết Mai! Cậu không phải là Thiên Thiên! Và người tôi yêu…là Phương Tuyết Mai!

Cậu đưa tay ôm lấy tôi, cả người tôi đông cứng. Tôi không phải là vật thế thân. Tôi không muốn làm vật thế thân. Tôi là Phương Tuyết Mai! Tôi không phải Hoàng Thiên Tuyết! Nước mắt tôi chảy dài.

Xin lỗi! – Vũ ghì tôi thật chật.

Hứa với tôi là sẽ trở về! – Tôi giữ chặt lấy ấy như sợ rằng cậu cũng biến mất. Tôi đã mất đi anh rồi, tôi không muốn phải mất thêm cả cậu nữa. Vũ hôn nhẹ lên tóc tôi

Ừ! Tôi hứa! Tuyết Mai!

Đừng gọi tôi là Tuyết Mai! Tôi không phải cô ấy! – Tôi nức nở, tôi đã mất tất cả, tôi cũng không là ai. Tôi chỉ còn mình cậu thôi. Vũ thì thầm

Tôi yêu cậu! Cho dù, cậu là ai!

Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 63

Chap 63: Chân tướng

Khi tôi trở về thì đã hơn 10 giờ. Mấy người cảnh sát không ngừng hỏi nhưng tôi chỉ im lặng. Mãi họ mới chịu để tôi lên phòng. Tôi ghé qua phòng mẹ Vũ, thấy bác ấy vẫn còn ngủ say, không nén được thở dài một tiếng. Ngày mai Vũ sẽ đi. Trong lòng tôi nổi lên cảm giác bất an. Nhìn bầu rời đêm không chút ánh sáng, dường như ở một nơi khác, cũng có một người đang nhìn cùng phía với tôi. Tôi nắm chặt hai tay, tư nhủ: Thiên Vũ! Câu nhất địnhphải trở về! Nhất định phải trở về với tôi!

……….

– Hu hu! Cứu con với! Mẹ ơi! Hu hu!

– Cô chủ!Cô chủ!

– Hu hu! Hu hu!

– Á Á Á Á Á Á!!!!!

Tôi hốt hoảng bật dậy. Cả người đã ướt sũng mồ hôi. Lại là cơn ác mộng này. Bức tường lửa cháy dữ dội. Còn tôi đang vùng vẫy trong đó. Tim tôi đập liên hồi, tiếng vang vẫn cứ văng vẳng bên tai. Không! Không! Dừng lại đi! Tôi đưa tay ôm lấy đầu, những hình đó mới từ từ tan biến. Chiếc vòng vẫn đeo trên cổ tự nhiên đứt lìa, lăn xuống đất. Tôi nhìn theo vòng quay của nó, hai mắt trở nên nặng trĩu. Xung quanh lại hiện lên một khung cảnh khác. Một cánh đồng xanh trải dài như bất tận, cô bé mặc váy hoa đang xoay tròn, miệng nở nụ cười rạng rỡ

– Ha ha! Mẹ! mẹ nhìn xem, con có giống công chúa không?

– Giống lắm! Công chúa của mẹ đẹp nhất!

– Anh! Nhìn em xem! Váy mới mẹ mua cho em này!

– Ừ! Đẹp lắm!

– Ha ha ha!

Tiếng cười trong trẻo của cô bé ấy cứ vang mãi, vang mãi. Vừa gần gũi lại vừa xa xôi.

Khung cảnh trong phút chốc đột ngột thay đổi. Tiếng khóc thảm thiết vang lên

– Hu hu hu! Mẹ ơi! Ba ơi! Ba mẹ tỉnh lại đi! Đừng bỏ con!

Không gian xung quanh bị nhấn chìm bởi sắc đỏ. Hai người nằm trên đất mắt khép hờ, người mẹ đưa tay về phía đứa trẻ đang khóc. Thều thào không còn nghe rõ. Chiếc xe bên cạnh vẫn bốc cháy.

Là tai nạn! Khủng khiếp qúa! Chiếc váy mới mua của tôi, tôi chỉ vừa mới mặc. Ba mẹ nói tôi mặc váy đẹp như công chúa. Tại sao trong phút chốc lại đều nằm im như vậy? Nước mắt tôi rơi không ngừng, dường như không thể nào dừng lại được. Tôi đưa tay ôm chặt lấy đầu, tiếng nấc tắc nghẹn nơi cổ họng

– Mẹ! Mẹ!

…………………..

Vừa mới sáng sớm, tôi đã lập tức lao ra ngoài bắt xe. Nhưng lại bị mấy người cảnh sát giữ lại

– Thả tôi ra! – Tôi hét lên, không còn suy nghĩ được thêm điều gì khác ngoài việc phải đến đó. Tôi phải đi. Tôi phải đi tìm mẹ. Cánh tay họ vẫn giữ tôi thật chặt, mặc cho tôi gào thét. Nước mắt tôi rơi lã chã, vẫn không ngừng nói – Thả tôi ra! Thả tôi ra!

Mấy người cảnh sát bị biểu hiện của tôi làm cho bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Lợi dụng cánh tay đang thả lỏng, tôi vùng chạy ra ngoài, vội vàng bắt xe đi thẳng. Tim tôi đập không ngừng, tiếng gọi ấy vẫn thôi thúc tôi. Kêu gọi tôi hãy trở về.

Chiếc xe dừng lại ở cổng ngôi nhà màu tro, tôi cầu nguyện rằng mình nhớ đúng đường, run run đưa tay bấm chuông. Người giúp việc còn khá trẻ ra mở cửa cho tôi, khuôn mặt thắc mắc nhìn tôi

– Cô tìm ai?

– Tôi…..tôi….

Tôi ngập ngừng nhìn cô ấy, không biết nên nói như thế nào. Đúng lúc đó thì người quản gia từ trong nhà bước tới. Tôi hơi ngỡ ngàng nhìn ông ta, người quản gia lại cười, nhẹ nhàng nói

– Cô chủ! Cuối cùng cô cũng trở về!

Tôi im lặng nhìn ông ta, nhìn ngôi nhà màu xám tro trước mặt. Đây….đây thật sự là nhà tôi ư? Tôi thật sự ở đây sao? Bước chân tôi không tự chủ được bước lên một bước. Người quản gia vẫn