ì sao cậu lại tiếp cận tôi?
– Hả? Cậu…nói gì kì cục vậy? Tiếp cận gì chứ? – Tôi cười giả lảng
– Tôi biết tất cả, đừng giả vờ nữa! – Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi im bặt. Tôi đã quên mất Thiên Vũ là một thiên tài, cậu ta đã đoán ra được việc tôi cố tình theo đuổi cậu ta. Tôi bối rối suy nghĩ: Tôi có nên nói ra? Bởi vì tôi không thể tin mũ lưỡi trai được nữa, nếu anh ta lại lật lọng thêm một lần nữa thì sao?
Tôi thu hết can đảm, nhìn vào mắt Thiên Vũ
– Xin cậu, hãy giúp tôi!…..
………..
Đó là lời giải thích cho chuỗi hành động kì quặc của Vũ với tôi. Tất cả chỉ là một màn kịch, hòng dụ mũ lưỡi trai ra mặt. Thậm chí việc ghi tên thi đấu, tham gia vào cuộc thi này cũng không nằm ngoài mục đích đó. Và chúng tôi đã thực sự thành công.
– Cô dám lừa tôi! – Mũ lưỡi trai gằn giọng
– Tôi không thể tin tưởng anh được nữa! Xin hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh tôi ở đâu? – Tôi nhìn anh ta nài nỉ.
– Đừng hòng!
Anh ta gào lên, rồi đột ngột bật tung cửa, lao ra ngoài. Vũ lập tức đuổi theo, tôi cũng chạy theo, mặc kệ cái chân còn khập khiễng. Phía bên ngoài đã vào giờ nghỉ, sân trường vắng hoe không có một bóng người. Khi tôi chạy ra đã không còn thấy Vũ và mũ lưỡi trai đâu nữa. Tôi lật đật chạy vào một ngã rẽ, chỉ thấy hai cái bóng đang chạy đuổi nhau phía trước. Tôi cố sức đuổi theo. Nhưng được một đoạn thì thấy Vũ, tôi hoang mang
– Đâu rồi? Cậu bắt được chưa?
Vũ lắc đầu
– Biến mất rồi!
– Cái gì? – Tôi sửng sốt
Trước mặt lúc này là cánh rừng mưa, chắc chắn anh ta đã trốn vào trong đó. Tôi hoang mang nhìn những dấu vết của đôi dày thể thao còn dính lại dưới lớp đất sau trận mưa tối qua. Anh ta trốn mất rồi, vậy thì anh trai……Anh trai tôi thì sao?
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 33
Chap 33: Tung tích
Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, tôi không biết kết quả, chỉ nghe vài người bạn nói rằng Vũ đã bỏ vòng thi cuối. Tôi là người trở về trường đầu tiên, còn lại mọi người đều ở lại theo đoàn, sáng hôm sau mới trở về. Ngày mai lại là ngày nghỉ, nên có lẽ các học viên khác cũng tranh thủ về nhà thay vì ở lại trường. Chỉ có mình tôi ngồi bần thần trong căn phòng. Sự biến mất của mũ lưỡi trai khiến tôi gần như mất hết hi vọng. Manh mối cuối cùng cũng đã mất. Tôi làm thế nào tìm được anh đây? Rốt cuộc là tôi đã làm đúng hay sai?
Nhìn sợi dây bằng bạc trong hộp, tôi bất giác lại thở dài. Đúng lúc đó thì nghe có tiếng gõ cửa. Tôi vừa ngạc nhiên chạy ra, bất ngờ thấy Thiên Vũ đang đứng trước mặt.
– Chúng ta nói chuyện một chút! – Vũ nói rồi ra hiệu cho tôi xuống dưới sân trường. Tôi lật đật đi theo cậu, khi đã đứng dưới kí túc xá. Cậu mới đưa một tập giấy tới trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn lại
– Đây là?….
– Hồ sơ!
– Hả? – Tôi tròn mắt nhìn Vũ, lập tức cầm lấy tập giấy trong tay cậu. Hai mắt cứ từ từ mở lớn ra. Thật sự, thật sự đúng là nó! Đúng là hồ sơ! Vũ không hề lừa tôi!
– Làm sao cậu lấy được nó? – Thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, Vũ từ từ giải thích
– Ở trong phòng tài liệu có ghi lại bản gốc, thực ra thứ trong phòng hồ sơ cũng chỉ là bản sao mà thôi. Còn làm sao tôi lấy được, có lẽ là không cần thiết!
Cậu tiếp tục nhìn tôi, hạ giọng
– Tôi đã hứa sẽ giúp cậu, tôi đã làm. Mọi chuyện kết thúc ở đây! Cậu cũng không cần phải theo đuổi tôi nữa!– Cậu hơi ngừng lại một chút, còn tôi thì chỉ biết im lặng nhìn cậu! Vũ quay đi, nói nhỏ – Tạm biệt!
Cậu nói rồi đi thẳng về phía kí túc xá nam. Trong phút chốc tôi chỉ đứng trân trân nhìn, cũng không biết phải nói gì. Chỉ cảm thấy một cảm giác hụt hẫng. Tay vẫn ôm chặt tập hồ sơ, bao nhiêu vất vả mới lấy được nó, nhưng tại sao, tôi lại có cảm giác không vui. Tôi mơ hồ lắc đầu, phía trước mặt, hình ảnh Vũ lại trở nên không rõ nét. Tuyết Mai! Mày đang chờ đợi điều gì? Mày còn muốn gì nữa? Không phải đã lấy được thứ quan trọng nhất rồi sao? Không phải mục đích của mày chỉ là để lấy thứ này sao? Tôi im lặng nghe giọng nói vang lên trong thâm tâm. Phải, mục đích của tôi chính là thứ này. Tôi ghì chặt tập hồ sơ, tự nói với chính mình: Cuối cùng, em cũng có thể tìm thấy anh rồi!
…………..
Theo thông tin ghi trên hồ sơ, thì sau khi tốt nghiệp, anh tôi đã được một công ti truyền thông nhận vào làm. Địa chỉ bên dưới cũng ghi rất rõ ràng. Khoảng cách từ chỗ làm của anh tới học viện cũng không quá xa. Vậy thì tại sao trong suốt một năm, anh không hề về thăm tôi? Tôi tự hỏi rồi lại tự tìm lí do biện hộ: Nhất định là công việc của anh mới làm, còn chưa quen. Chắc anh định khi công việc ổn định mới về tìm tôi, mới quay lại đón tôi. Nghĩ như vậy tôi chợt mỉm cười, tâm trạng càng trở nên hồi hộp. Tôi bất ngờ đến tìm anh, anh có ngạc nhiên không? Liệu anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu anh biết tôi còn đỗ vào học viện thiên tài, không biết sẽ ngạc nhiên đến như thế nào nữa. Tôi không ngừng tưởng tưởng ra khuôn mặt của anh, tự nhiên mỉm cười.
Khi tôi đang mải mê nghĩ đến lúc được gặp anh thì bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ trong quán café. Qua cách ăn mặc có thể thấy là người ở tầng lớp thượng lưu, khoảng hơn 30 tuổi. Một tay người phụ nữ vịn vào tường,