
xuất xứ của mấy giọt nước trên mặt mình cũng là lúc một trận mưa trút xuống. Vũ kéo tôi vào trú dưới gốc cây, bực bội nói
– Đúng là xui xẻo!
Nước mưa trắng xóa chảy khắp mọi nơi. Rõ ràng hồi sáng trước khi vào rừng còn thấy có nắng, thật không ngờ bây giờ lại mưa dữ dội như vậy. Có lẽ cũng chính vì sự thất thường này nên khu rừng mới có tên rừng mưa. Tôi ngao ngán thở dài, phía bên trên, thân cây to lớn nhưng lá lại nhỏ, nước mưa gần như thấm hết vào người. Vũ quay người nhìn thấy tôi đang co ro, cậu hơi ngẩn người, rồi bỗng nhiên áp sáp lại. Tôi chỉ nhìn thấy lưng áo đã thấm ướt cả nước mưa và mồ hôi lúc nãy của Vũ. Cậu ta….che mưa cho tôi? Hai chúng tôi cùng yên lặng, trong một phút, giọng nói của Vũ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết
– Đừng lo! Lát nữa hết mưa tôi sẽ đưa cậu về!
Tôi gật nhẹ đầu, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Vũ trong làn nước mưa trắng xóa.
……….
Mưa tạnh, cây cối trong rừng sáng lên một cách dễ chịu, cành lá đều trở nên xanh tươi như vừa được tắm rửa. Không khí lại càng trở nên mát mẻ, nghe rõ cả tiếng suối chảy róc rách bên tai.
Thấy Vũ chuẩn bị cúi xuống cõng tôi, tôi vội vàng lắc đầu
– Không…..không cần đâu! Tôi tự đi được!
Thế nhưng cái chân phản chủ dường như không nghe lời, tôi vừa đi một bước thì đã lập tức ngã nhào. Tôi không cam tâm đứng dậy, cái chân cà nhắc làm tôi phải nhảy nhảy như là thú túi vậy. Vũ nhìn thấy điệu bộ khổ sở của tôi. Liền kéo tôi lại, nói giọng đầy quả quyết
– Tôi không muốn qua đêm ở đây đâu! Mau lên đi!
Tôi bị ánh mắt nghiêm nghị của Vũ làm cho e ngại, cuối cùng đành phải tiếp tục để cậu cõng đi. Lần này Vũ cũng không để tôi cầm la bàn nữa, tự mình tìm đường, vừa đi vừa dừng lại xem la bàn. Tôi im lặng ngoan ngoãn ở trên lưng cậu, tự nhiên có một cảm giác rất dễ chịu. Hai mắt trong thoáng chốc từ từ nhíu lại.
– Này! Cậu ngủ đấy à?
Vũ hơi lay lay tôi, trong mơ màng, tôi trả lời vô thức
– Ừ! Không…chưa…
Cậu xóc nhẹ, rồi im lặng. Tôi cũng không còn sức mở mắt ra nữa, chỉ thấy cơn gió mát dịu đang luồn qua mái tóc. Tai nghe thấy giọng nói rất mơ hồ
– Ngủ đi!
Tôi như cảm nhận được giọng nói quen thuộc của anh. Phải rồi! Khi tôi còn ở cô nhi viện, anh cũng hay ru tôi ngủ như vậy. Đều chờ tôi ngủ trước rồi mới đi ngủ. Đều nói câu chúc ngủ ngon với tôi. Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác thân quen này. Tôi gục đầu, nói trong mơ
– Anh!… Đừng bỏ em nhé!
Sau đó chìm hẳn vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say, còn nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên bên cạnh
– Đừng lo! Tôi sẽ …bảo vệ cho cậu!
Không gian xung quanh vắng lặng, chỉ nghe tiếng gió vô hình lướt qua từng ngọn cây. Giống như đang thì thầm về truyền thuyết của khu rừng mưa bí ẩn
Chỉ cần cùng người mình yêu soi vào chiếc hồ truyền thuyết, hai người sẽ mãi mãi… ở bên nhau!
Mãi mãi ở bên nhau!…..
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 31
Chap 31: Thi đấu
Sáng sớm, sân trường đã tập hợp đầy đủ các đội thi đến từ các trường. Hai bên sân tràn ngập màu áo đồng phục của các đội. Cuộc thi có tất cả bốn nội dung: Chạy, nhảy cao, cầu lông và bóng rổ. Ngày thứ nhất sẽ thi hai nội dung đầu. Trong đó, chạy lại có hai phần là chạy đơn và chạy tiếp sức. Vũ ở đội chạy đơn. Còn tôi trong đội cổ vũ.
Tiếng trống khai mạc vang lên, thầy hiệu trưởng trường Thiên Đức đứng trên bục phát biểu mở màn, chính thức bắt đầu cuộc thi. Tổng cộng có tới 12 trường trung học tham gia. Sẽ được chia thành bốn đường chạy, mỗi lượt có 4 trường thi đấu với nhau, rồi từ 4 trường đó chọn ra người thắng cuộc. Trước khi di chuyển tới vị trí của mình, tôi khẽ liếc sang Vũ, thấy sắc mặt cậu ta hơi khó coi. Mội người trong đội bên cạnh cũng lo lắng hỏi
– Vũ! Không sao chứ?
Cậu nhăn mặt lắc đầu
– Không sao!
Tôi muốn đi tới chỗ Vũ thì lại bị kéo đi. Chỉ có thể ngoái lại nhìn cậu. Sau một lúc thì Vũ cũng rời vị trí, tới phòng chuẩn bị.
Lượt thi đầu tiên là bốn trường ở phía Nam, tên và thứ tự thi đấu đều được hiện rõ trên bảng thông báo. Cả bốn người cùng đứng vào vạch xuất phát, phía bên trên liền nổi lên tiếng reo hò, khiến cho sân trường trong phút chốc trở nên náo động hơn bao giờ hết.
– Huýt!!!!!!!!!!!!
Hồi còi đanh gọn vừa vang lên, cả bốn người cùng lập tức lao về phía trước. Phía sau là tiếng cổ vũ không ngừng
– Cố lên! Cố lên!
– Vũ Kiệt vô địch!
Tiếng hò reo dường như đã lấn át hết mọi âm thanh khác. Bốn người trên đường chạy đuổi nhau sát nút. Tôi khẽ liếc sang sân bên cạnh, thấy các đội cũng đang tổ chức thi nhảy xa. Tôi đưa mắt tìm kiếm Vũ, cuối cùng thấy cậu đang ngồi ở bên dưới, nói chuyện gì đó với mấy người cùng đội, sắc mặt vẫn không dễ chịu đi chút nào. Trong lòng tôi bỗng nhiên nổi lên cảm giác lo lắng.
Trong khi tôi không chú ý, đội trường Vũ Kiệt đã vượt lên dẫn đầu. Bỏ xa các đối thủ còn lại. Rồi vượt qua vạch đích. Trên khán đài nổi lên tiếng reo hò không ngớt. Đội cổ vũ thì không ngừng nhảy lên ôm lấy nhau vui sướng. Trên bảng thông báo điện tử đã xuất hiện tên của đội thắng đầu tiên, đồng thời bên dưới là tên của 4 đội tiếp theo. Tôi lại không kìm được quay ra nhìn Vũ, thấy cậu ấy cũng đang ngước lên nhìn bản