
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3214325
Bình chọn: 9.5.00/10/1432 lượt.
vậy! Thực sự không biết con hồ ly nhỏ Uất Noãn Tâm có bản lĩnh gì, ngay cả Ngũ thiếu cũng bị ngược đãi thảm hại đến vậy, thật đau lòng nha….”
“Bớt nói nhảm đi! Mục đích hôm nay tôi tìm cô, cô hiểu rất rõ mà!”
“Mục đích? Mục đích gì?” Nam Cung Vũ Nhi tỏ ra ngây thơ, nhún vai.
Người đàn bà dối trá! Trong lòng Ngũ Liên khinh thường. “Lần trước cô nói, muốn tôi hợp tác mà!”
“Nhưng anh từ chối rồi! Tôi còn tưởng, anh thực sự vĩ đại đến vậy, thì ra…. cũng biết cái đạo lý ‘người không vì mình, trời tru đất diệt’ nha.”
“Đừng đánh đồng tôi với loại người như cô, bổn thiếu thật ghê tởm!”
Cô ta mia mai trả lời. “Nhưng anh chủ động tìm cho mình một người hợp tác ghê tởm, không phải càng ghê tởm hơn sao? Anh cho rằng mình cao thương lắm sao.”
“Tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng điều kiện tiên quyết là, không được tổn thương Noãn Tâm. Nếu như cô ấy có một tí tổn hại nào, bổn thiếu sẽ lấy mạng của cô để bù đắp lại.”
Nam Cung Vũ Nhi như nghe được câu chuyện cười nào đó, chua ngoa châm chọc. “Cô ta xem anh như công cụ, anh còn giả vời thánh nhân gì chứ? Anh cho rằng cô ta sẽ biết ơn anh sao? Ngu xuẩn!”
“Đó là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến cô hết!”
“Được được được, coi như chúng ta đang đứng cùng chiến tuyến, tôi sẽ không nói móc anh nữa.” Nam Cung Vũ Nhi bưng ly coffee lên. “Vì kịch hay sắp tới, chúc mừng trước nào.”
Ngũ Liên buồn bực chạm ly với cô ta, trong lòng rối ren.
Để có được quyết định này, trong lòng anh rất rối rắm và mâu thuẫn. Chỉ có thể không ngừng tự lừa dối mình, sự lựa chọn của anh, cũng vì muốn tốt cho Uất Noãn Tâm. Bởi vì Nam Cung Nghiêu không thể mang hạnh phúc đến cho cô, chỉ có anh mới có thể thôi! Có lẽ cô sẽ bị tổn thương, nhưng sau này, cô nhất định sẽ cám ơn anh.
………………
Ăn xong bữa tối, hai người tản bộ về nhà, Nam Cung Nghiêu đứng ở dưới lầu. “Em lên đi!”
“Hôm nay, anh không ở lại sao?”
“Công ty còn hai cuộc hợp, anh chỉ bớt chút thời gian đến đây thôi. Sao nào? Luyến tiếc sao?” Anh nở nụ cười xấu xa vô cùng quyến rũ, hấp dẫn đến nỗi tâm trí của Uất Noãn Tâm bay bổng, hai má nhuốm màu đỏ. “Không có nha! Nếu anh rất bận, cũng không cần đưa em đi ăn cơm tối.”
“Có bận hơn nữa, vẫn không địch lại nỗi nhớ em, nên chạy đến đây. Cũng không biết tại sao, ngay cả lúc làm việc, đều nhớ đến em.”
Những lời ngọt ngào tình cảm nói ra từ miệng người đàn ông lạnh lùng này, Uất Noãn Tâm không hề có sức chống đỡ, sắp chìm trong sự dịu dàng của anh rồi.
Anh vuốt nhẹ mặt cô. “Được rồi, đi lên đi! Tối mai anh sắp lịch trống, đưa em đến một chỗ.”
“Có chuyện gì quan trọng sao?” Cũng cần phải ăn nói trịnh trọng à.
“Đến lúc đó em sẽ biết!”
“Vâng…” Uất Noãn Tâm đi mà cứ quay đầu lại hoài, luyến tiếc đi lên lầu, bỗng nhiên rất mong đợi đến tối mai….
Chương 237 : quyễn 5 : Đừng bỏ rơi anh
Uất Noãn Tâm vốn không phải người thích hoạt động về đêm, ngày hôm sau khi tan ca, về nhà sớm, cứ trông điện thoại ở bên, chờ mong điện thoại của Nam Cung Nghiêu.
Cho đền mười giờ tối, điện thoại mới đổ chuông. Vẫn còn một tiếng nữa anh mới kết thúc cuộc họp, hẹn cô ngồi chờ ở dưới đại sảnh của công ty. Cô xem thời gian vẫn còn chưa đến, vì tiết kiệm tiền, nên đi xe buýet, trên đường thầm đoán tối nay có sự ‘kinh ngạc’ gì.
Nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của một người đàn ông lạ. Đối phương rất không lễ pháp hỏi. “Uất Noãn Tâm phải không?”
“Vâng! Xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là bạn của Ngũ Liên, cậu ấy đang ở quán bar uống say mèm, cô đến đây đón cậu ấy đi!” Sau đó nói ngay địa chỉ, rồi cúp điện thoại.
Bạn của anh, quả nhiên cũng bá đạo y như anh, không hề cho cô cơ hội để từ chối.
Uất Noãn Tâm sợ anh xảy ra chuyện, đành phải xuống ở trạm kế tiếp, gọi một chiếc xa taxi. Tìm đến quán bar hạng VIP, vừa đi vào, thì thấy Ngũ Liên ngồi ở bên trong uống say như chết.
Ngồi bên cạnh anh còn có một mỹ nữ đang tiếp rượu, tìm đủ mọi cách để lấy lòng anh. Anh không những không cảm ơn, mà bảo các cô cút đi. Vừa đổ rượu vào miệng, vừa lẩm bẩm tên của cô, thấy vậy làm cô chua xót.
“Cô là Uất Noãn Tâm sao?” Người đàn ông dịu dàng như ánh bình minh ở bên cạnh anh đi đến, vẻ mặt lại bình tĩnh.
Không nghĩ đến, người Ngũ Liên yêu, đúng thực là vợ của Nam Cung Nghiêu. Cô ta mặc dù đẹp, nhưng cũng không đáng để cậu ta mê đắm như vậy. Vì vợ của người ta, mỗi ngày uống say, suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng. Cô ta đáng sao?
“Vâng! Ngũ Liên anh ấy sao rồi?”
“Vẫn chưa chết, cứ gọi tên cô hoài, cho nên tôi mới gọi cô đến đây.” Anh lạnh lùng trả lời. “Cô đưa cậu ấy về đi!”
Uất Noãn Tâm cắn môi. “Nhưng mà… tôi còn có việc.”
Anh đứng lại, trong ánh mắt tản ra vẻ tàn ác. Nắm chặt tay thành đấm, trừng mắt nhìn Uất Noãn Tâm, chỉ thiếu chút muốn dùng ánh mắt trừng chết cô.
Anh không hiểu, người phụ nữ này rốt cuộc có gì tốt, làm Ngũ Liên ra nông nỗi này. Còn cô ta không có chút lo lắng nào, bảo cô ta đưa cậu ấy về, cô ta còn dám thoái thác? Cô ta có còn là người không?
Anh và Ngũ Liên lớn lên cùng nhau, là bạn bè tốt nhất, thân thiết nhất. Ngũ Liên từ bé đã là trung tâm của cả nhóm, anh trước giờ chưa từng xuất sắc nh