Old school Swatch Watches
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213543

Bình chọn: 7.00/10/1354 lượt.

có thể thấy cô rất đẹp, nhưng trang phục vô cùng kín đáo, không ngờ đếnvừa thay một chiếc áo cưới trắng tinh, cả con người đều không giống nhau, đẹp giống y như tiên nữ, bất kể ngôi sao nào ở trước mặt cô, vẻ mặt đều phải biến sắc ảm đạm.

“Cô Uất, cô thật đẹp.” Nhân viên thật lòng khen ngợi cô.

“Cám ơn!”

“Ngũ thiếu nhất định không thể chờ được mà muốn gặp cô ngay đó, chúng ta mau ra ngoài thôi.”

“Ừ!”Uất Noãn Tâm có chút căng thẳng, không biết anh có thích cô như vậy không nữa.

Lúc Ngũ Liên định gọi điện thoại, nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại, cả người đều ngơ ngác, ngay cả âm thanh trong điện thoại cũng không nghe thấy.

Trong mắt, trong lòng, chỉ có một Uất Noãn Tâm với dáng người mặc áo cưới trắng tinh,đẹp không có gì sánh bằng.

Không phải anh không biết cô đẹp, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc, áo cưới màu trắng phác thảo lên đường cong linh lung trên người cô, cao quý tao nhã, vải lụa buộc tóc màu đen rơi nhẹ xuống, thỉnh thoải bay nhẹ qua đôi lông mày màu xanh cùng đôi ngươi trong sáng long lanh, thuần khiết thanh tao, dường như đó là một thiên sứ đến từ thế giới khác!

Chương 300 : quyễn 6 : Em sẽ hối hận

Lúc đó Ngũ Liên ngây người thật, mắt không chớp nhìn Uất Noãn Tâm rất lâu, thật lâu sau đó mới tỉnh lại. Khi cô mặc áo cưới, còn đẹp gấp trăm ngàn lần so với lúc bình thường, điều quan trọng hơn nữa là, cô mặc áo cưới vì anh, sắp trở thành vợ của Ngũ Liên anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mênh mông như biển, khó có thể đè nén được.

Nhìn thấy biểu hiện của anh, Uất Noãn Tâm cũng biết rõ anh rất vừa lòng, trong ánh mắt chăm chú nóng bỏng của anh, cô có chút xấu hổ. Nhưng vẫn hỏi một câu “anh cảm thấy như thế nào?”

“Còn phải nói sao? Em là cô dâu đẹp nhất thế giới này đó.”

“Làm gì có, anh chỉ biết dẻo mồm dẻo miệng.”

“Không có dẻo mồm dẻo miệng đâu! Ở trong lòng anh, em là đẹp nhất, như vậy đã đủ lắm rồi.”

Tim của các nhân viên nữ trong cửa hàng đều đập rộn ràng, vô cùng hâm mộ Uất Noãn Tâm.Nếu như có một người có thể yêu thương mình như vậy thì quá tuyệt rồi, hơn nữa còn đẹp trai như vậy có tiền có giá trị con người như vậy, có thể nói là hoàng tử đẳng cấp quốc bảo của Đài Loan. Để một người đàn ông trăng hoa dốc hết lòng đã là một kỳ tích rồi, còn yêu thương vô vàng, đây chính là truyện cổ tích ở thời hiện đại mà!

Ngũ Liên lấy một tấm séc ra ngay tại chỗ, quyết định lấy chiếc áo cưới này.

Bầu không khí vốn dĩ rất tốt đẹp, nhưng hai người vừa đi ra cửa hàng, không biết một đám lớn ký giả từ đâu chạy đến, chụp ảnh chớp nhoáng không ngừng, chiếu vào làm cho mắt đau nhức. Đám ký giả vây hai người thật chặt không có một khe hở, điên cuồng giơ micro ra trước mặt.

“Cô Uất, cô và Ngũ thiếu đến cửa hàng áo cưới, có phải hai người có dự định kết hôn không?”

“Cô và Nam Cung tổng tài đã ly hôn chưa?”

“Cô biến mất sáu năm, tại sao lại đột ngột xuất hiện?”

“Sáu năm nay cô đã ở đâu?”

“Nghe nói cô còn có một người con trai đúng không? Con của Nam Cung tổng tài, hay là con riêng của cô và Ngũ thiếu?”

“Ngũ thiếu anh không để ý những chuyện này sao?”

“Xin hai người hãy trả lời một chút được không?”

Tiếng người huyên náo, Uất Noãn Tâm vốn chẳng nghe thấy gì, tất cả đều xảy ra quá đột ngột, bất ngờ đến không kịp trở tay. Lần này trở về Đài Loan, cô không báo cho bất cứ ai biết, mở văn phòng luật sư, cô cũng lấy tên Susan, tại sao lại đột ngột xuất hiện nhiều ký giả đến vậy chứ? Thật kỳ lạ mà.

Ngũ Liên ở phía trước che chắn cho cô, khẽ mỉm cười, giống như bịt kín một lớp sương mù của rừng cây anh đào. Đôi môi đỏ mộng khẽ mở, từ tốn nói từng câu. “Muốn biết đáp án, thì im lặng chút đi.”

Xung quanh đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không hề nghe được chút âm thanh gì.

“Đúng thế, tôi dự định kết hôn cùng Noãn Tâm, cô ấy và Nam Cung Nghiêu đã ly hôn rồi.Còn về đứa bé, là con của Nam Cung Nghiêu, nhưng tôi không quan tâm. Con của Noãn Tâm, cũng là con của tôi. Ngày kết hôn, tôi sẽ mời tất cả giới truyền thông, mọi người trở về chờ nhận thiệp mời đi!”

Nói xong câu đó, trong lúc ánh mắt của mọi người còn ngơ ngác, anh ôm Uất Noãn Tâm rời khỏi, vô số ánh sáng màu vàng nhạt rực rỡ tản ra từ phía sau hai người, dường như có rất nhiều hoa anh đào bay phấp phới.

Lên xe, Uất Noãn Tâm còn có chút lờ mờ, chưa thích ứng kịp. Ngũ Liên cười vươn tay ra quơ quơ trước mắt cô. “Sao vậy? Em bị dọa đến ngốc rồi à? Xem em nhát gan chưa kìa!”

“Không phải vậy, chỉ là………….làm như vậy có ổn không?”

“Đương nhiên ổ rồi! Anh vốn dĩ muốn để tất cả mọi người biết, em là của anh, vừa hay mượn miệng của bọn họ loan truyền, đỡ tốn sức!”

“Nhưng mà…….”

“Được rồi, đừng nhưng mà nữa! Chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm, cũng không phải ngoại tình, vô cùng ngay thẳng, không cần phải giấu diếm đâu. Bọn họ nghĩ như thế nào, anh không quan tâm. Anh không cần được chúc phúc, anh chỉ cần em.” Anh nắm lấy tay cô, anh mắt ấm áp mà nồng cháy. “Như vậy đã đủ rồi.”

………..

Buổi chiều quay về tiếp tục công việc, đón bé Thiên về nhà, đợi đến lúc bé Thiên ngủ say, cũng đã mười một giờ tối, xương cốt của Uất Noãn T