
phát hiện anh còn tài năng gì khác thì cũng không thể kinh ngạc nữa rồi!”
Cận Thế Phong cười,nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, “Lam Lam, em biết không? Em mới thực sự lợi hại, lợị hại đến nỗi anh thuần phục tự nguyện quỳ dưới váy của em, lấy thân mình để đổi lấy tình yêu của em. Thử nói xem, ai lợi hại hơn ai?”
“Em…..Em…” Nghe Cận Thế Phong thổ lộ tâm tình, Yên Lam ngay cả ánh mắt cũng không biết hướng đi đâu, đành phải nhìn loạn xung quanh.
Ở trong lòng lai thầm mắng chính mình, Thế Phong đã thổ lộ tấm lòng của hắn nhiều lần như vậy, vì sao lần nào nghe được cũng không biết phải làm như thế nào! Trong lồng ngực, tim đang nhảy loạn lên giống như muốn chạy tới cổ họng vậy, còn trên mặt cũng rất nóng, sao lại nóng như vậy chứ. Trời ạ thật xấu hổ quá!.
“Ở trước mặt em, anh tình nguyện không cần cái gì cả. Lam Lam, nếu có thể, anh sẽ dùng cả kiếp sau để yêu em, sẽ dùng sinh mệnh của anh để đổi lấy tình yêu của em.” Cận Thế Phong ở bên cạnh nói ra toàn những từ ngữ yêu đương.
Yên Lam cảm động, hai mắt đẫm lệ nhìn Cận Thế Phong.
Cận Thế Phong chậm rãi ôm lấy Yên Lam, ở bên tai nàng thì thầm: “Lam Lam, anh yêu em, anh đưa sinh mệnh của anh giao cho em được không? Dùng nó để đổi lấy tình yêu của em, đổi lấy một giây, một phút nhiệt tình của em. Chỉ cần nói yêu anh thôi, đươc chứ!”
“Nhiệt tình của em đã sớm là của anh, Thế Phong, em yêu anh!” Yên Lam nói xong chủ động hôn lên môi của Cận Thế Phong.
Yên Lam sắc mặt ửng hổng rời khỏi môi của Cận Thế Phong, nhưng dường như hắn chưa vừa lòng liền đưa tay ôm chặt lấy Yên Lam, hóa bị động thành chủ động, cúi đầu bắt lấy môi của Yên Lam, tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Cái màn kích tình này, mấy ngày nay mặt trăng đã nhìn xem đến nỗi cũng không khỏi hâm mộ hai người.
Chương 142 : Âm mưu
“Nhiệt tình của em đã sớm là của anh, Thế Phong, em yêu anh!” Yên Lam nói xong chủ động hôn lên môi của Cận Thế Phong.
Yên Lam sắc mặt ửng hổng rời khỏi môi của Cận Thế Phong, nhưng dường như hắn chưa vừa lòng liền đưa tay ôm chặt lấy Yên Lam, hóa bị động thành chủ động, cúi đầu bắt lấy môi của Yên Lam, tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Cái màn kích tình này, mấy ngày nay mặt trăng đã nhìn xem đến nỗi cũng không khỏi hâm mộ hai người.
Căn nhà gỗ nhỏ trong đêm xuân như mộng như ảo.
Sáng sớm, Yên Lam vừa mới tỉnh lại, có cảm giác không đúng, nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường đã không thấy Cận Thế Phong đâu, mang theo chút nghi hoặc, nàng cũng rời khỏi giường.
Yên Lam đi về hướng toilet, Cận Thế Phong đã ăn mặc chỉnh tề đi vào.
“Lam Lam, em đã dậy rồi à?” Cận Thế Phong hỏi Yên Lam.
“Thế Phong, mới sáng sớm, anh đã đi đâu vậy?” Yên Lam hỏi.
“Anh đi một nơi!” Nói xong, Cận Thế Phong đưa bó hoa cúc từ đằng sau lưng tới trước mặt Yên Lam, “Định cho em một bất ngờ , nhưng thôi, Lam Lam bó hoa này tặng cho em! Bó hoa này là do anh tự hái vào sáng nay, thế nào? Có thích không?” Cận Thế Phong nói, biểu tình như chờ đợi.
“Ưm! Dạ, em thích lắm, anh là tốt nhất, Thế Phong!” Nói xong Yên Lam vòng tay ôm lấy Cận Thế Phong, Cận Thế Phong có chút sửng sốt, sau đó cũng vươn tay, ôm lấy Yên Lam.
“Ông ngoại, tiểu Triết, bọn cháu cháu phải đi rồi!” Yên Lam vẫn lưu luyến không rời, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, nàng cùng Cận Thế Phong ở đây đã một tuần rồi
“Chị, anh rể, tiểu Triết không muốn hai người đi khỏi, không đi có được không?” Yên Triết đi theo phía sau, vẻ mặt lưu luyến không rời nói, “Ở lại thêm hai ngày nữa thôi cũng được, tiểu Triết muốn ở cùng với chị mà!”
“Tiểu Triết, bọn chị cũng không muốn đi!” Yên Lam đau lòng nói, “Nhưng không thể rồi, ở Đài Bắc còn rất nhiều việc, bọn chị phải trở về thôi!”
“Nhưng mà…..” Yên Triết còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Liễu Khi Nguyên ngắt lời.
“Tiểu Triết, đừng có tùy hứng như vậy! Bọn chúng có nhiều việc phải giải quyết, phải trở về thôi, cháu thân thể không tốt, cứ tĩnh dưỡng một thời gian nữa rồi trở về cùng chị. Mà cháu không muốn ở cùng ông đến vậy sao?” Liễu Khi Nguyên làm bộ thương tâm nói.
“Không phải, không phải, ông ngoại à, tiểu Triết không có ý đó mà!” Yên Triết thấy Liễu Khi Nguyên như vậy, không biết nói thế nào.
“Vậy được rồi tiểu Triết, ở lại cùng ông ngoại tĩnh dưỡng cho tốt, không cần nghĩ nữa”.
Nhìn Yên Triết khó xử, mọi người liền nở nụ cười thật tươi.
“Được rồi, được rồi!” Cận Thế Phong nói, “Tiểu Triết, em không cần phải như vậy, anh và chị em sẽ lại về khi nào có thời gian.”
“Dạ, em biết rồi. Em sẽ ở đây cùng ông ngoại, nhưng mà chị à, hai người phải thường xuyên về thăm em với ông ngoại đó!”
“Được rồi tiểu Triết, chị có thời guan rảnh sẽ về thăm hai người.”
“Chúng ta phải đi rồi!” Cận Thế Phong nói xong liền đưa Yên Lam đến chỗ bãi đỗ xe.
“Con nhỏ tiểu Lam này, cháu nhất định phải thường xuyên về thăm ông và tiểu Triết đó!” Giọng Liễu Khi Nguyên luyến tiếc, từ phía sau truyền tới.
“Dạ, cháu biết rồi ông ngoại, cháu nhất định sẽ lại về, hai người bảo trọng!”
……..
Qua một tuần nghỉ ngơi, thân thể của Yên Lam đã khỏe mạnh hoàn toàn bình phục.
Sau khi nghỉ ngơi nhiều như vậy, Cận Thế Phong rốt cục đã c