
c?”
Ông bác sĩ suy nghĩ một chút, nhìn Yên Lam, nói: “Nếu như không có việc gì nữa thì sáng sớm mai có thể xuất viện.”
“Được, tôi biết rồi, cám ơn”
“Không có gì, Cận tiên sinh, đây là việc chúng tôi phải làm mà” Bác sĩ nói xong liền đi ra ngòai.
Cận Thế Phong nắm tay Yên Lam, nói “Lam Lam, em cứ nghỉ ngơi đi, anh ra ngòai, lát nữa sẽ trở lại thăm em”
Thâý Lam Lam không quay lại nhìn mình, Cận Thế Phong thở dài, đứng dậy đi ra cửa.
Hắn và vú Trương đi đến cửa phòng bệnh, vừa mở cửa, có một bóng người lỗ mãng va vào họ, hắnngẩng đầu nhìn, ra là Trần Mạt
Thâý Yên Lam sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, Trần Mạt phẫn nộ quay đầu nói với Cận Thế Phong “Cận Thế Phong! Rốt cuộc anh đã làm gì với Lam Lam?!”
Sắc mặt Cận Thế Phong trầm xuống, “Đây không phải chuyện của cô!”
“Anh” Trần Mạt hổn hển quát, “Nếu Lam Lam có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! Trần Mạt tôi nói được là làm được!”
Nói xong, không để ý tới Cận Thế Phong, đi tới giường của Yên Lam, cầm tay Yên Lam, hỏi: “Lam Lam, cậu sao rồi, nghiêm trọng không?”
“Mình… mình sảy thai, đứa bé đã không còn nữa, Mạt Mạt” Yên Lam ngẩng đầu nhìn Trần Mạt, cố gắng nở một nụ cười, nhưng chỉ có thể cười gượng, trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Cái gì?” Trần Mạt không tin nói “Có phải là do Cận Thế Phong không?”
Thâý Yên Lam im lặng không nói mà chỉ nhìn mình, Trần Mạt nghĩ mình cũng đã biết đáp án rồi.
“Vâỵ…… cậu hiện tại có bộ dạng như thế này cũng là do Cận Thế Phong sao?” Trần Mạt phẫn nộ hỏi, nếu thật sự là như vâỵ, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Cận Thế Phong, phải để hắn ta nếm mùi đau khổ.
Yên Lam không nói gì, chỉ nhìn Trần Mạt, nước mắt không ngờ đã rơi xuống, tay chỉ muốn gạt đi nhưng kết quả lau thế nào cũng không sạch.
“Mình luôn nghĩ rằng mình là người mạnh mẽ, có thể chịu đưng mọi đau khổ, có thể chịu đựng được lần này, có thể nín nhịn, không rơi nước mắt trước người khác, nhưng, Mạt Mạt à, mình thật sự rất đau đớn! Mình thật sự rất đau lòng! Cảm gíac như trái tim bị đâm xuyên rất sâu vậy, rất đau, đau, đau lắm! Chỉ muốn khâu nó lại, nhưng không thể khâu lại được, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau nhói tim lan tràn…”
Yên Lam đột nhiên che miệng mình, cố nuốt tiếng nức nở chuẩn bị thóat ra khỏi miệng.
Mắt Trần Mat cũng đã ươn ướt, ôm Yên Lam, nghẹn ngaò an ủi nàng, nói “Lam Lam, nếu như cậu muốn khóc, vâỵ cậu cứ khóc đi! Cứ giấu ở trong lòng, sẽ không tốt cho sức khoẻ”
Lần trước, Lam Lam bệnh, vừa đúng lúc cô với ông nội đi du lịch, không thể đến thăm nàng, đến khi trở về, Lam Lam đã khỏi rồi, nghe nói lần đó cô ấy sinh bệnh, chính là do Cận Thế Phong.
Thế nhưng, sau đó, cô thâý Cận Thế Phong thay đổi thái độ với Lam Lam, vẫn là quan tâm chăm sóc giống như ban đầu, mà còn thâý gắn bó với nhau hơn. cho nên, cô cũng không truy cứu gì chuyện này nữa.
Nhưng, không ngờ hôm nay lại nghe thâý tin Lam Lam phải vaò viện. Cô vội vội vàng vàng chạy đến.
Nhưng không ngờ, trên đưòng cô đến, đã nghe được các bác sĩ và y tá nói nhỏ, họ đều đang bàn tán rằng, tai nạn ngoài ý muốn lần này là do Cận Thế Phong đâỷ Yên Lam xuống lầu!
Nghĩ đến đây, Trần Mạt phẫn nộ trừng mắt nhìn Cận Thế Phong đang đứng ở cửa còn chưa rời đi! Hắn vậy mà còn to tiếng, hại Lam Lam thành cái dạng này thế mà còn giống như người không có chuyện gì đứng đờ ở chỗ đó!
Còn người nhận hết ủy khuất là Lam Lam, lại không có ở đây khóc vật vã kêu rên, cũng không có bất cứ trách mắng gì đối với Cận Thế Phong, chỉ là một mình cô đơn ở đây, yên lặng rơi lệ.
“Nói! Cận Thế Phong, có phải là anh đúng không, là anh đã làm như vậy đối với Lam Lam, có phải chính anh đã đâỷ Lam Lam xuống lầu phải không!!!” Trần Mạt tức giận quát Cận Thế Phong
Chương 159 : Anh không cho phép em rời đi
“Nói! Cận Thế Phong, có phải là anh đúng không, là anh đã làm như vậy đối với Lam Lam, có phải chính anh đã đâỷ Lam Lam xuống lầu phải không!!!” Trần Mạt tức giận quát Cận Thế Phong.
Cận Thế Phong cũng không chút khách khí, tức giận mà trả lời cô một câu,”Cô đang nói khùng điên cái gì!! Tôi sao có thể làm như vậy với Lam Lam, không phải do tôi làm.”
“Hừ! Lời nói của anh tôi không tin, nếu không phải anh, Lam Lam làm sao có thể thành cái dạng này!!” Trần Mạt tiếp tục cùng Cận Thế Phong tranh cãi.
“Mạt Mạt!!” Yên Lam thấp giọng kêu,”Cậu không cần đoán, Thế Phong không có đẩy mình xuống lầu, tất cả đều do chính mình không cẩn thận mới xảy ra chuyện.”
Trần Mạt hổn hển trừng mắt nhìn Yên Lam liếc một cái,”Đều đã qua rồi, Lam Lam!! Cậu đến bây giờ vẫn còn muốn nói giúp Cận Thế Phong?!!”
“Mình nói là sự thật, Mạt Mạt, cũng không muốn giúp anh ta thoát tội, nhưng thật sự anh ta không có đẩy mình xuống lầu !!”
Yên Lam tay cầm khăn giấy, lau hết nước mắt trên mặt, cố gắng bình tĩnh nói, “Mình không phải là nói giúp anh ấy, cũng không phải giúp anh ấy thoát tội, mình chỉ muốn kể lại tình huống lúc đó là như thế nào mà thôi.”
Trần Mạt nghe Yên Lam đã nói như vậy, liền bất đắc dĩ thở dài, không cùng nàng tranh luận nữa,”Vậy Lam Lam, cậu hiện tại muốn làm gì? Về sau như thế nào? Có tính toán gì chư