Polaroid
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211811

Bình chọn: 9.5.00/10/1181 lượt.

đời của con gái cho kẻ lừa đảo.

Nhưng con gái bà ta không bị bắt cóc thì có thể đi đâu? Bây giờ mỗi lần đi qua cửa văn phòng của Lâm Gia Mộc, bà ta đều muốn gõ cửa đi vào hỏi thử, lại sợ Lâm Gia Mộc bực mình không chịu giúp bà ta nữa. Suy đi nghĩ lại, bà ta chỉ còn cách về nhà than thở với hoa cỏ và mấy con cá vàng.

Cộc cộc cộc!

“Cô Hứa có nhà không?”. Có người gõ cửa hỏi.

Nghe thấy giọng nói này, Hứa Lệ sáng mắt lên, vội vã chạy từ ban công vào mở cửa: “Có có…”.

Người đứng ngoài cửa là Uông Tư Điềm: “Cô còn nhớ lần trước cô bảo sẽ dạy cháu tỉa hoa thủy tiên không?”.

“Nhớ, nhớ”. Hứa Lệ lấy dép đi trong nhà cho Uông Tư Điềm thay: “Điềm Điềm, cháu có lạnh không? Mau thay dép đi. Đúng rồi, sao cháu tìm được nhà cô?”.

“Tài liệu cô để lại văn phòng ghi địa chỉ này mà”. Uông Tư Điềm cười, ngồi xuống thay dép lê. Căn hộ Hứa Lệ thuê không lớn lắm, bố trí kiểu căn hộ của nhà nước đời đầu, nội thất bằng gỗ, trong nhà rất tối.

Hứa Lệ dắt tay Uông Tư Điềm vào phòng khách ngồi. Sofa trong phòng khách hơi cũ, lò xo mất đàn hồi, nhìn thì không sao, nhưng vừa ngồi xuống đã hõm xuống.

“Cái sofa này cũ rồi… thuê nhà người ta mà, đồ đạc không tốt…”. “Không sao đâu cô. Cái đệm ghế này là cô đan à? Đẹp thật”. Uông Tư

Điềm cầm một chiếc đệm ghế lên hỏi.

“Đẹp gì đâu. Tuổi lớn rồi, trí nhớ không tốt. Lúc trẻ cô biết đan mười mấy kiểu hoa văn, bây giờ chỉ nhớ mấy kiểu đơn giản nhất”. Hứa Lệ cười, đưa một quả táo cho Uông Tư Điềm: “Hôm nay cháu không phải đi làm à?”.

“Chị Lâm và anh Trịnh ra ngoài điều tra, cháu chuyển cuộc gọi máy văn phòng sang máy cháu rồi mới đi”.

“Thế… hai đứa nó có nói gì không?”.

“Không sao đâu ạ, trước khi đi cháu đã nói với anh chị ấy”.

“Vậy thì tốt”. Hứa Lệ nắm tay Uông Tư Điềm: “Ở tuổi cháu, những đứa khác còn đang đi học mà cháu đã phải đi làm. Cháu có hối hận không?”.

“Không có gì phải hối hận ạ. Với tình hình của cháu thì đại học cũng không nhận. Hơn nữa cháu cũng không muốn đi học. Bây giờ tốt nghiệp đại học cũng chỉ làm công việc như cháu, chị Lâm nói sau này cho cháu ra ngoài làm”. Uông Tư Điềm cũng đã nghĩ tới tương lai của mình, thậm chí đã từng mơ đến việc làm phóng viên, nhưng gọi điện thoại đến phòng tuyển sinh của mấy trường đại học, người ta vừa nghe nói đến hoàn cảnh của Uông Tư Điềm đã tỏ ra lạnh nhạt. Sau đó Uông Tư Điềm cũng từ bỏ ý định làm phóng viên. Nói cho cùng học đại học cũng là để đi làm kiếm tiền, công việc của cô ta bây giờ rất tốt, tiền cũng kiếm được không ít. Nếu ra ngoài làm, chị Lâm nói ngoài tiền lương cơ bản còn được trích phần trăm vụ án. Như cô ta quan sát gần nửa năm nay ở văn phòng thì lương một năm một trăm ngàn không phải là mơ, cần gì phải chen chúc qua cầu độc mộc với thiên binh vạn mã?

“Làm công việc của các cháu có nguy hiểm không?”. “Không có gì nguy hiểm”.

“Vậy thì tốt”. Hứa Lệ cười nói: “Đúng rồi, củ hoa thủy tiên cháu mua đâu?”.

“Đây ạ”.

Uông Tư Điềm lấy sáu củ hoa thủy tiên từ trong túi ra.

Hứa Lệ thoáng nhìn: “Củ hoa cháu mua tốt đấy, cháu mua ở đâu?”. “Cháu mua ở cửa hàng cô nói với cháu đó…”.

“Tốt, rất tốt”. Bà ta vừa nói vừa cầm một củ hoa: “Cháu lái xe đến hay là đi xe buýt đến?”.

“Cháu đi taxi đến”.

“Ờ. Vậy cô tỉa một củ, còn lại cháu mang về tự tỉa nhé”.

Bà ta đứng dậy ra ban công lấy con dao vẫn dùng để tỉa cây, vô tình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ban quản lý khu nhà cũ này làm việc chẳng ra gì, thường có xe cộ bên ngoài vào đỗ ở đây. Chẳng hạn như chiếc xe con đó đã đỗ trước cửa đơn nguyên được hai, ba ngày rồi. Sáng sớm bà ta ra ngoài đi làm nhìn thấy trong xe có người đang ăn bánh bao, nhìn thấy bà ta đi ra liền lái xe đi. Đến lúc bà ta đi làm về lại thấy chiếc xe đỗ ở đó.

“Cô Hứa?”.

“Đây rồi”. Bà ta cầm dao vào phòng khách, cầm củ hoa thủy tiên dạy Uông Tư Điềm cách tỉa.

Trong chiếc xe đỗ bên dưới, Sa Lượng và Tăng Tiểu Quang đang nói chuyện.

“Mày nói cái gì? Nhà bà già có khách? Mày có thấy rõ mặt người đó không?”, Tăng Tiểu Quang nói gấp.

“Không thấy rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì không giống chị Dương Dương. Con bé đó thấp hơn chị Dương Dương nhiều”.

“Thằng ngốc này! Dương Dương thông minh lắm, chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến chuyện chúng ta đến nhà mẹ cô ta ở thành phố A để đón lõng cô ta à? Chắc chắn là cô ta nhờ người đến đưa tin… Chán mày thật, anh mới đi có năm phút mà mày đã…”.

“Sau này có chuyện gì anh tự đi mà làm, lần nào cũng đổ lỗi cho em hết”.

“Không phải lỗi của mày thì là lỗi của ai? Cũng chính mày nghĩ ra trò lừa bà già đó, không sợ Dương Dương biết được sẽ lột da mày à?”.

“Lột da em thì có lợi gì? Có giỏi thì đi mà lột da dì Diêu ấy… Nếu chúng ta không bị người của dì Diêu ép đến bước đường cùng, số tiền chị Dương Dương để lại cũng tiêu hết rồi thì em cũng không cần phải nghĩ ra cách này…”.

Không nhắc tới tiền còn đỡ, vừa nhắc tới tiền, Tăng Tiểu Quang càng nổi giận hơn: “Số tiền đó làm sao mà hết? Chẳng phải vì mày mua xổ số à?”.

Sa Lượng chơi xổ số không phải mua vài chục đồng tiêu khiển giống như người khác mà một khi có “linh cảm” là sẽ mua hàng chục, hàng trăm vé, lại chơi cả xổ s