Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu

Tác giả: Mộ Hạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322821

Bình chọn: 10.00/10/282 lượt.

i trường nội trú, nỗi nhớ chú Trình lại ngày càng tăng.

Tắt điện thoại, tôi hỏi Liễu Đình: “Cuối tuần em họ cậu có nhà không?”

Liễu Đình nghĩ một lúc: “Cậu nói Trình Chân à, tên nhóc này dạo gần đây nghiện chơi điện tử, sắp thi rồi mà ngày nào cũng ở trong phòng để chơi. Đợt trước cô mình từng vứt máy tính của nó đi rồi đấy, nhưng rồi nó lại chạy ra ngoài chơi. Cuối tuần có lẽ nó lại trốn nơi nào đấy chơi DOTA rồi cũng nên.”

Hóa ra Trình Chân là một tên nghiện chơi game.

Tôi hỏi: “Vậy còn kì thi của cậu ấy thì sao?”

Liễu Đình nói với giọng tức giận: “Nó thì thi cử gì, nó được tuyển thẳng rồi, thế mới dám chơi game điên cuồng như thế chứ.”

Đồ học sinh tuyển thẳng gian ác, không bao giờ hiểu được những người phải đấu tranh vật lộn nơi trường thi, tôi cũng như Liễu Đình đều thấy khó chịu với cậu ấy.

Tối hôm đó, tôi nằm mơ, trong giấc mơ, tôi cùng một đám người hứng khởi ra ngoài chơi, tự nhiên có người hét lên: “Tiểu Vi, Lâm Nguyên Nhất tìm cậu.”

Lâm Nguyên Nhất tìm tôi làm gì vậy? Trong lúc tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng không biết gì, có người vỗ vỗ vai tôi. Tôi quay người nhìn người con trai đứng sau lưng tôi, nhếch mép cười, nhưng gương mặt ấy lại không phải là Lâm Nguyên Nhất.

Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi, nói: “Tiểu Vi, chị chỉ được để một mình em bắt nạt thôi!”

Gương mặt ấy chính là Trình Chân hồi bé.

Tôi bất ngờ tỉnh giấc, nằm trên giường nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm rèm cửa dày.

Liễu Đình đã về nhà cô cậu ấy từ hôm thứ sáu rồi, trong phòng kí túc xá chỉ còn lại tôi và một người nữa. Rõ ràng bây giờ là sáng sớm ngày cuối tuần mà tôi vẫn không thể nào ngủ được.

Điện thoại trong tay báo có tin nhắn, là của Liễu Đình gửi đến tối hôm qua. Cậu ấy nói: “Nhớ năm giờ chiều nay đến ăn cơm nhé, đi xe buýt đường 317 đến bến thứ hai. Đừng đến muộn, cũng đừng đễ bị lạc đấy nhé.”

Ngày cuối tuần, người đi xe buýt rất ít, tôi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài cửa ấm áp, chiếu lên người tôi rất dễ chịu, mặc dù Liễu Đình đã nhắc nhở tôi không được ngồi quá bến, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được chìm vào giấc ngủ, suốt cả đoạn đường.

Đến lúc tôi tỉnh dậy thì bác lái xe cũng đã gọi tôi được nửa ngày rồi, bác nói: “Dậy đi, dậy, bến cuối rồi, xuống xe đi.”

Tôi vội vội vàng vàng xuống xe, đối diện với bến xe là một cửa hàng net. Lúc đi qua đấy, tôi vô thức nhìn vào. Qua cánh cửa kính ngoài cổng chính, ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, là một dáng hình rất quen thuộc. Nhìn thấy cậu ấy, tôi không kìm được mà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Đó không phải ai khác mà chính là Trình Chân.

Cậu ấy sao không ăn cơm mà đã chạy ra ngoài chơi điện tử thế nhỉ, lại còn để bị tôi bắt gặp nữa.

Tôi do dự một lúc, rồi mở cửa bước vào, nhẹ nhàng tiến lại gần, đứng phía sau Trình Chân. Tôi đứng chắp tay, nhìn trộm màn hình máy tính.

Ơ, đang đánh nhau kìa, đúng là một hội nghiện game ngoan cố, bướng bỉnh.

Đứng được một lúc, Trình Chân có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó, nên quay lại nhìn tôi, rồi thản nhiên quay đầu trở lại, tiếp đó là những tiếng la hét từ trong game.

Khóe miệng tôi giật giật một lúc, không nhịn được nói: “Lẽ nào chị là người vô hình à!”

Bất ngờ, một người nào đó trong quán quát lên: “Trình Chân, đầu đập vào tường rồi à, cậu truyền máu cho nhầm người rồi!”

Tôi ngẩn ra, trong lòng bỗng cười thầm. Tôi vẫn còn tưởng tên nhóc này dù có loạn thế nào cũng không giật mình, hóa ra đã rối lên thật rồi.

Cậu ấy lại chơi thêm một trận, gõ bàn phím lạch cạch một hồi, đứng dậy, nhìn tôi nói: “Chị làm gì mà như kiểu âm hồn không siêu thoát thế hả, toàn xuất hiện ở những chỗ có em?”

Tôi ấn ấn thái dương, trong lòng nghĩ: Mình không cần so đo với tên nhóc này, không cần… sau đó cười “hì hì” hai tiếng, đến trước mặt cậu ấy, nói: “Chơi vui quá nhỉ, mẹ em có biết em ở đây không?”

“Em nói em học thêm ở trường.”

Tôi liếc nhìn gương mặt cậu ấy không đỏ cũng không biến đổi gì, mỉa mai: “Nói dối không chớp mắt.”

Tôi vẫn còn tưởng rằng Trình Chân sẽ khổ sở van nài tôi không nói với mẹ cậu ấy, nhưng tôi đã quên mất cậu ấy là ai, cậu ấy là người trước mặt chú Trình cười toe toét đưa sôcôla cho tôi, nhưng sau lưng chú Trình lại lấy hộp sôcôla của tôi bỏ vào túi của mình.

Tôi chỉ vào hàng chữ ngoài cửa: “Không nhìn thấy trên kia viết trẻ vị thành niên không được vào đấy à?”

Trình Chân tỏ vẻ không để ý đến, nói: “Em không được tính là khách ở đây, mà là máy của ông chủ.”

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên: “Em thân với ông chủ ở đây lắm à?”

Hai tay cậu ấy gõ bàn phím vẫn nhanh như cũ, miệng còn kiên nhẫn đáp lại: “Cũng bình thường.”

“Chỉ là bình thường thôi sao? Sao người đấy lại cho em ngồi đây chứ?”

Nói chưa hết câu, giọng nói khi nãy lại đột ngột vang lên: “Cái tên biến thái Trình Chân kia, như thế mà vẫn thắng được, năm nay cậu có tham gia thi đấu game không?”

Trình Chân đáp lại bên kia: “Không tham gia, dạo này mẹ mình quản chặt lắm, đợi qua đợt dông bão này đã rồi tính.” Nói rồi, cậu ấy lại nhìn tôi, chỉ vào chiếc cup trên tủ ngoài cửa, nói: “Em cũng không làm gì cả, chỉ là hai năm trước em giúp ông


Polly po-cket