Old school Swatch Watches
Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu

Tác giả: Mộ Hạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323390

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

út việc, có thể sẽ qua muộn một chút, chị đã ăn cơm chưa?”

Tôi thở ra lòng bàn tay một hơi dài rồi nói: “Ăn rồi. Ngoài đường đang có tuyết, em cẩn thận chút, còn nữa, chị đợi em. Lại…”. Không đợi tôi nói hết câu, Trình Chân đã ngắt máy. Tiếng tút tút kéo dài bên tai, khiến tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Trước khi nghi thức bật đèn diễn ra, trên quảng trường cử một người đi phát thiệp, người chủ trì những hoạt động này đang cầm micro nói: “Mọi người hãy viết mong muốn của mình lên tấm thiệp, sau đó treo lên cây thông Noel, nhất định ước muốn sẽ trở thành sự thật”.

Tôi cầm tấm thiệp trên tay, hỏi mượn chiếc bút từ một nhân viên làm việc tại đó và viết lên trên một dòng chữ: “Hi vọng vào thời khắc đèn trên cây thông vụt sáng, tôi và Trình Chân có thể ở bên cạnh nhau, cùng cậu ấy đón một Giáng sinh đáng nhớ”.

Tôi ngồi trên bậc thềm phía trước quảng trường, ngắm những đôi tình nhân đang đi qua trước mắt, thời gian trôi qua từng giây, người đổ về quảng trường mỗi lúc một đông. Chỉ còn một phút nữa là đến chín giờ, vẫn chưa thấy Trình Chân xuất hiện, tôi giận dữ gọi điện thoại cho cậu ấy.

Vừa nghe bên kia nhấc điện thoại, tôi đã mắng xối xả: “Đồ chết tiệt này, không đến thì đừng hòng nhận quà nữa!”

Phía bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên: “Xin lỗi, mình là bạn học của Trình Chân, bây giờ cậu ấy không tiện nghe điện thoại, bạn có thể đợi chút nữa rồi gọi lại được không?”

“Vậy hả, xin lỗi làm phiền bạn”.

Cô gái này là ai? Tại sao điện thoại của Trình Chân lại có con gái bắt máy? Trình Chân vì cô ta mà không đến sao? Đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ bất an.

Tôi rất muốn tự nhủ mình hãy bình tĩnh, thế nhưng thời gian cứ trôi qua, sự đau khổ trong lòng tôi dần chuyển thành nỗi tức giận.

Mọi hoạt động trong đêm Giáng sinh đang ở thời khắc náo nhiệt nhất, Ông già Noel xuất hiện trong đám đông, mọi người xung quanh cũng đang hân hoan đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1…”

Tôi đứng thẫn thờ dưới cây thông Noel.

Cây thông được trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ, đám đông xung quanh đang chúc mừng lẫn nhau khiến tôi càng cảm thấy dường như chỉ có mình tôi là bị gạt ra khỏi cái thế giới này.

Nhưng trùm pháo hoa tan dần trên không trung làm bầu trời dần chuyển màu, và trong không khí hỗn loạn ấy, tôi dường như nghe thấy tiếng lòng mình đang tan nát.

Tôi đứng trước cây thông Noel, nhìn ngắm những vật trang trí lộng lẫy trên cây, hét thật to: “Tất cả chỉ là dối trá mà thôi!”. Giọng nói của tôi nhanh chóng chìm nghỉm trong đám đông huyên náo.

Tôi đứng bất động như vậy trong một tiếng đồng hồ, trò vui trên quảng trường đang đi đến hồi cao trào cuối cùng. Tôi cảm thấy chân bắt đầu tê mỏi, đột nhiên từ đằng sau tôi có một bé trai xô vào tôi, làm tôi ngã dúi xuống đất. Mẹ cậu bé chạy đuổi kịp, quay đầu lại nhìn tôi, rồi xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, cháu có bị đau ở đâu không?”. Nói dứt lời đã quay sang đứa trẻ trừng mắt nhìn, quát lớn: “Đã bảo không được chạy lung tung rồi, sao con lại cứ không nghe lời thế hả!”.

Tôi liền xua tay: “Không sao ạ, thật là không sao đâu ạ, do cháu không cẩn thận thôi”.

Đứa bé vừa nói xin lỗi xong liền bị mẹ tóm cổ lôi đi. Khi đi nó còn hỏi thầm mẹ: “Mẹ, sao chị ấy lại khóc thế?”

“Chị ấy chắc là bị ngã đau lắm”.

Mãi nhìn theo hai bóng người một ột thấp ấy cho đến khi khuất hẳn, lâu sau tôi mới định thần trở lại, đưa tay lên lau mặt, những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi đã thấm đẫm hai bên má.

Cho dù nghi thức thắp đèn đã kết thúc, tôi vẫn không muốn rời khỏi nơi này, cứ cố chấp níu giữ sợi dây hạnh phúc cuối cùng đang dần trôi đi.

Lau hết những giọt nước mắt trên mặt, tôi không tin Trình Chân thật sư quên ngày sinh nhật mình, không tin cậu ấy có thể quên mất buổi hẹn với tôi. Tôi cầm điện thoại lien tiếp gọi vào số cậu ấy, nhưng dù gọi thế nào, cũng đều không có người bắt máy, kèm theo đó là những tiếng tút dài báo hiệu máy bận, tôi dần rơi vào trạng thái vô cảm.

Trở về trung tâm quảng trừơng, đứng dưới cây thông Noel được chăng đèn nhấp nháy rực rỡ, tôi vẫn không thể cảm nhận được một sự ấm áp nào trong ngày lễ này.

Tay cầm chặt điện thoại di động, tôi mở danh bạ, muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng sau khi lật qua danh bạ một lượt, ngón tay nhấn phím cũng dần dần dừng lại.

Ngây người ra vài giây, tôi đột nhiên mỉm cười.

Tôi chợt nhận ra rằng, trong thành phố này, tôi không có cha mẹ, không có người thân, không có bạn trai và cũng chẳng muốn làm phiền đến hạnh phúc của người khác.

Tôi không ngăn được việc tự chế giễu chính bản thân mình. Thật là một đêm Giáng sinh đau khổ, tôi khẽ mỉm cười. Nước mắt vừa bắt đầu trực trào ra trên khóe mắt, đã bị tôi ngoan cố kìm lại.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên một cách gấp gáp.

Từng hồi một không ngừng nghỉ. Lúc này tôi vừa đau lòng vừa tức giận, trong lòng đã định sẽ không tha thứ cho Trình Chân. Tôi mở điện thoại rồi quát to: “ Trình Chân, nếu em muốn xin lỗi chị cũng không nhận đâu”.

Đầu bên kia không có tiếng trả lời.

“Trình Chân, nói đi”.

Thời gian chầm chậm trôi qua trong cảm giác chờ đợi