XtGem Forum catalog
Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu

Tác giả: Mộ Hạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323331

Bình chọn: 8.00/10/333 lượt.

tôi, khựng lại giây lát rồi ngay lập tức kéo tôi về phía cậu ấy, trong ánh mắt Trình Chân như phát ra những tia lửa nhằm thẳng vào Lâm Nguyên Nhất.

Trình Chân cười nhạt, chỉ vào Lâm Nguyên Nhất rồi quay sang hỏi tôi: “Chị thích anh ta phải không? Thích đến mức bị anh ta hại chết cũng không có ý nghĩa gì phải không?”

Những lời nói của Trình Chân khiến cho Lâm Nguyên Nhất, người từ đầu giờ vẫn luôn im lặng, không thể kiềm chế được sự tức giận.

Trình Chân tiến lại gần Lâm Nguyên Nhất nói: “Bây giờ tôi thật sự thấy rất hối hận, trước đây tôi không muốn ép Tiểu Vi, muốn chị ấy dần dần hiểu rõ được tình cảm của mình, để chị ấy tự lựa chọn, nhưng bây giờ… Anh căn bản không có tư cách để đấu với tôi”. Cậu ấy nói rồi đưa tay về phía tôi, thấp giọng nói, “Tiểu Vi, em thích chị, vì thế, em tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ chị”.

Tôi sững người nhìn Trình Chân, trong lòng cảm thấy nhói đau. Cả người như đang ở trong mơ.

Tôi cười khổ sở, lắc đầu với Trình Chân: “Người không giữ lời hứa là em, rõ ràng đã hẹn với chị rồi, lại còn ở bên cạnh người con gái khác, em có tư cách gì xía vào chuyện của chị”.

Nói xong, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, cảm giác cay đắng, xót xa bao trùm lấy tôi. Chỉ cần tôi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt lấp lánh như những vì sao của Trình Chân, tôi sẽ không thể kìm được mà rơi nước mắt. Tôi cúi đầu, kéo kéo vạt áo Lâm Nguyên Nhất, khẽ nói: “Bây giờ đầu mình đang rối bời, không thể cho cậu bất cứ câu trả lời nào cả, nhưng bây giờ mình có thể xin cậu một điều được không, đưa mình đi khỏi đây!”

Chương 08 phần 1

Chương 8

Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi, không hề do dự, lập tức gật đầu, nói, “Được!”

Trình Chân đưa tay ra, định giữ lấy tôi, nhưng Lâm Nguyên Nhất đã nhanh hơn một bước, chặn lại trước mặt Trình Chân, nói, “Bây giờ Tiểu Vi không muốn gặp cậu, tôi đưa cô ấy về trường.” Lâm Nguyên Nhất dùng tay ôm lấy vai tôi, nhìn thẳng vào Trình Chân. Trong giây phút hai người ấy đối mặt nhau, khuôn mặt Trình Chân lập tức lạnh lùng trở lại, “Rốt cuộc anh muốn gì?”. Giọng nói cậu ấy thấp trầm, căng thẳng một cách khác thường.

Anh chàng đội trưởng nhìn mấy người trước mặt, bối rối hỏi một câu, “Trình Chân, em làm gì thế hả, không phải em nói Lý Vi là chị của em sao? Sao càng nhìn anh lại càng thấy không hiểu gì cả?”

“Trật tự đi!” Liễu Đình hét lên một câu, trừng mắt nhìn đội trưởng, “Trình Chân là em họ em, em mới là chị của nó, không hiểu thì đừng nói lung tung!”

Đội trưởng lại quay ra nhìn ba người đang căng thẳng trước mặt, dường như đã hiểu ra được điều gì đó nên không nói nữa.

“Tiểu Vi” – Trình Chân khẽ gọi tôi.

Tôi giật mình, quay đầu lại. Tôi nhìn Trình Chân, trong lòng cảm thấy đau nhói, tôi nói, “Trình Chân, em có hiểu cảm giác đợi một người là như thế nào không?”

Đôi mắt Trình Chân ánh lên chút lo lắng, sau đó định giải thích, “Đó là bởi vì…”

Tôi hét to, cắt ngang lời của Trình Chân, “Đủ rồi, chị không muốn nghe những lời biện hộ đó, chị không quan tâm em có chuyện quan trọng hay vì muốn ở bên người con gái khác đón Giáng sinh, tóm lại, từ bây giờ trở đi, chị sẽ không chờ đợi em nữa, không bao giờ tin vào sự hẹn ước nào cả”.

Lác này, dù là lý do nào đi chăng nữa cũng không thể nào làm lắng lại sự tức giận trong lòng tôi. Tôi nghĩ mình là một người cô độc trong cái thành phố này, một người thân không có, đến cả mong muốn đón Giáng sinh với Trình Chân cũng không thành. Tôi ngốc nghếch ngồi đợi cậu ấy dưới cây thông Noel mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu ấy lại ở cùng với người con gái khác. Vừa nghĩ đến điều ấy, tất cả những suy nghĩ, cảm xúc của tôi như bị dồn ứ lại, trong lòng tôi lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn nỗi đau ấy.

Chúng tôi bây giờ rốt cuộc là thế nào? Tôi tự hỏi lòng mình. Trong lúc rối bời thế này, tôi cảm nhận được trái tim mình đang phải chịu sự tác động nặng nề, nỗi đau khiến con người ta ngạt thở cứ thế từ từ lan dần ra.

Trình Chân sững người nhìn tôi. Hai bàn tay cậu ấy đã nắm chặt lại, những lời chưa kịp nói ra đã tắc nghẽn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể cay đắng thốt ra hai từ, “Xin lỗi!”

Hít một hơi sâu, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Trình Chân, nói rõ từng câu từng chữ một, “Trình Chân, chị không muốn nghe câu “xin lỗi”, cũng không muốn nghe em giải thích, là do chị không tốt, ngay từ đầu đã không nên có bất cứ sự mong đợi gì ở em”.

Tôi cảm nhận được nỗi đau đang giày vò trái tim mình, còn Trình Chân thì có chút sững sờ, lông mày cậu ấy bất giác nhíu lại, khuôn mặt không giấu nổi sự đau khổ, chán nản, thất vọng, và còn có cả một chút tức giận.

Tôi không nhìn cậu ấy nữa, mệt mỏi quay đầu sang bên cạnh, nói với Lâm Nguyên Nhất, “Chúng ta đi thôi!”

Lâm Nguyên Nhất không nói gì, nắm chặt lấy tay tôi, đưa tôi rời khỏi nơi đó.

Trên đường trở về, Lâm Nguyên Nhất vẫn nắm chặt tay tôi, không hề buông ra, tôi dừng lại gọi cậu ấy, “Lâm Nguyên Nhất”.

Lâm Nguyên Nhất đứng lại, quay đầu sang nhìn tôi hỏi, “Sao thế?”

Tuy trong lòng tôi thấy rất cảm kích việc Lâm Nguyên Nhất đã đưa tôi đi nhưng chỉ là cảm kích mà thôi, không hề có bất kỳ cảm xúc ấm áp