
gần, dáng người bạn nữ kia có chút quen thuộc.
Tôi chưa kịp mở miệng gọi Lâm Nguyên Nhất thì đã nghe thấy giọng bạn gái kia hét lên.
“Tiểu Nhất, cậu có nhất thiết phải khiến mình nói rằng mình rất hối hận khi chia tay với cậu thì cậu mới thôi cái trò tình cảm này đi không?”
Tôi dừng bước, muốn tìm một chỗ nào đấy để trốn đi nhưng không kịp nữa rồi, Lâm Nguyên Nhất đã nhìn thấy tôi, ánh mắt lạnh lùng trong chốc lát bỗng dịu dàng trở lại, cậu ấy khẽ gọi tôi: “Tiểu Vi!”.
Bạn gái kia nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìn tôi, người ấy hóa ra là Lý Giai.
Sau một lúc ngượng ngập, Lý Giai quay người bỏ chạy, tôi nhất thời không biết nên làm gì, vuốt vuốt tóc mái nói: “Chuyện này, mình không cố ý nghe các cậu nói chuyện đâu”.
“Tiểu Vi”. Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi chăm chú.
Tôi khua tay liên tục nói: “Cậu yên tâm, mình không nghi ngờ gì cậu đâu, những lời nói vừa rồi mình cũng không coi là thật đâu”.
Lâm Nguyên Nhất hơi cau mày lại, sau đó thở dài, nắm lấy tay tôi nói: “Cậu không tức giận sao?”
“Tại sao mình phải giận chứ?”. Tôi khó hiểu nhìn cậu ây.
Lâm Nguyên Nhất im lặng một lúc nói: “Cậu cũng biết Lý Giai là bạn gái cũ của mình, vừa rồi mình và cậu ấy nói chuyện với nhau, cậu không để bụng sao?”
“Mình tin cậu, những lời người khác nói mình không quan tâm, chỉ cần cậu nói không có gì thì tức là không có gì, như vậy không phải rất tốt sao?”
Lâm Nguyên Nhất hơi sững người, ánh mắt lộ rõ vẻ chán nản, nhưng cậu ấy không nói gì nữa, chỉ chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nói: “Mình đi ăn thôi”.
Mùa đông trời thường tối rất nhanh. Không khí tĩnh lặng của chiều tối, những ánh đèn phía xa lần lượt được thắp sáng. Trong sự bao phủ của màn đêm, Lâm Nguyên Nhất nắm tay tôi, cùng đến nơi bắn pháo hoa.
Đến chợ đêm mới có thể cảm nhận được sự náo nhiệt thực sự của cuộc sống về đêm của thành phố này. Đâu đâu cùng đông kín người, thỉnh thoảng lại phảng phất đâu đó mùi thơm của thức ăn. Chúng tôi nắm tay nhau, người trước người sau, tôi và Lâm Nguyên Nhất như đang bị ngập chìm trong một đám người đông nghịt.
“Tiểu Vi!”
Lâm Nguyên Nhất đột nhiên dừng bước, gọi tôi.
Tay chúng tôi bị người đằng sau va phải, tuột ra. Tôi đứng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, xung quanh sáng rực lên bởi pháo hoa, các bóng đèn bên đường đều được bật sáng, phản chiếu lên gương mặt Lâm Nguyên Nhất, để lộ ra những đường nét tuấn tú, hiện ra ngay trước mất tôi.
Ngày càng nhiều người đi chen ngang qua giữa tôi và Lâm Nguyên Nhất, chúng tôi gần như bị chia tách.
“Ầm” một tiếng, bầu trời phía xa bừng sáng bởi pháo hoa, tất cả mọi người đều bước chậm lại, ngẩng đầu ngắm nhìn.
Tiếng hò reo của người trên đường, tiếng nổ của pháo hoa, tiếng gào thét… hòa lẫn vào với nhau, Lâm Nguyên Nhất đứng yên nhìn tôi, trong đôi mắt lấp lánh ấy hiện lên ánh nhìn khó xác định, sau đó mới cất giọng nói: “Tiếu Vi, rốt cuộc đến bao giờ cậu mới thích mình?”
Tôi ngạc nhiên nhìn Lâm Nguyên Nhất hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Đám đông ồn ào, huyên náo làm cho tiếng của Lâm Nguyên Nhất nhanh chóng bị lẫn với tiếng nổ của pháo hoa. Lâm Nguyên Nhất thở dài, có chút nản lòng.
Thật ra, câu cậu ấy vừa hỏi tôi đã nghe được rất rõ ràng.
Rốt cuộc… là đến bao giờ đây?
Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ luôn yên bình ở bên nhau, nhưng, tôi phát hiện ra rằng, có lẽ đây không phải là chuyện dễ dàng.
Từ sau hôm trên sân thượng, Trình Chân không hề đến tìm tôi. Không biết từ lúc nào, tôi cảm thấy trong lòng trống rỗng, lúc ở bên Lâm Nguyên Nhất, cũng có chút lơ đãng, chỉ cần nhắm mắt lại tôi liền nghĩ đến ánh mắt lúc bỏ đi của Trình Chân. Những kí ức về ngày hôm ấy đã trở nên sâu đậm, muốn quên cũng không quên được.
Vừa nghĩ đến Trình Chân, đầu óc tôi lại trở nên rối bời, đã nhiều lần nhắc nhở bản thân, giữa tôi và Trình Chân không hề có bất kỳ quan hệ gì cả, nhưng đáng tiếc, tôi lại không có cách nào thuyết phục được mình.
Lâm Nguyên Nhất tưởng rằng tôi thực sự không nghe được, cười cười nói: “Thôi, không có gì”. Tâm trạng căng thăng của tôi cũng đột nhiên dịu lại, cậu ấy đưa tay ra, muốn nắm lấy tay tôi, pháo hoa sáng rực bầu trời, trong ánh sáng rực rỡ, tôi nhìn thấy tia sáng trong ánh mắt Lâm Nguyên Nhất. Theo phản xạ, tôi đưa tay ra, nhưng lúc này, đột nhiên có người tiến đến gần, gạt tay chúng tôi ra.
Đám người không ngừng chen về phía có pháo hoa, tôi và Lâm Nguyên Nhất bị đẩy ra, chỉ có thể nhìn khoảng cách giữa hai người ngày một xa hơn. Ánh mắt Lâm Nguyên Nhất đột nhiên lộ ra vẻ hoảng hốt, lo lắng, cậu ấy chen qua đám người, dùng sức kéo tôi lại, hai cánh tay ôm chặt lấy tôi, dường như không ai có thể chia cắt chúng tôi được nữa.
Sau cái ôm ấm áp ấy, đám người cũng bẳt đầu rời xa dần, Lâm Nguyên Nhất cúi đầu nói: “Cậu từng nói sẽ thử thích mình, vậy bây giờ cậu đã thích mình được chút nào chưa?”
Từng lượt từng lượt pháo hoa được bắn lên bầu trời, tôi nhìn thấy sự chờ đợi, kỳ vọng trong ánh mắt đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh của Lâm Nguyên Nhất.
Đúng lúc này, bất thình lình có vài người từ trong ngõ nhanh chóng tiến đến chỗ chúng tôi.
Một người trong đó hét lên: “Hừ, thằng kia, mày là