
vẫn còn lằng nhằng với người khác. Nói thẳng cho cậu biết, tôi không muốn nhìn thấy cậu, cho nên lần trước tôi đã tìm người chụp ảnh cậu ở bên người con trai đó rồi đăng lên báo trường đấy!”
Vậy là sự thật đã rõ! Thì ra tất cả mọi chuyện đều do Tương Phương Phương sắp đặt.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, trong lòng chỉ có một cơn giận dữ đã tích tụ từ rất lâu, cuối cùng tôi lại nén cơn giận đó lại, một lúc lâu sau, tôi mới chậm rãi hỏi cậu ấy: “Lẽ nào những người tối hôm qua đều do cậu sai đến?”
Sắc mặt Tương Phương Phương đột nhiên thay đổi, lập tức lắc đầu nói: “Không, không phải, tôi không nghĩ rằng những người đó lại gây nên chuyện như thế này, tôi chỉ bảo họ đăng những tấm ảnh đó lên mạng thôi, để dạy cho cậu một bài học, tôi không bảo họ làm hại ai cả, tôi cũng không biết họ lại còn đi tìm Lâm Nguyên Nhất, tôi thật sự không biết mọi việc lại đến mức này”. Tương Phương Phương vội vàng kể hết sự việc.
Đến lúc này tôi mới hiểu rõ mọi chuyện.
Tôi bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Tương Phương Phương, nhìn cô ta, rồi nói rành mạch từng câu từng chữ: “Cậu thực sự rất thích Lâm Nguyên Nhất, nhưng sự ích kỉ của cậu đã đẩy Lâm Nguyên Nhất ra xa cậu hơn”.
Tương Phương Phương sững người, khuôn mặt dường như rất uất hận, trừng mắt nhìn tôi nói: “Lý Vi, cậu có tư cách gì mà nói tôi chứ?”
Một người con gái luôn đánh giá cao bản thân mình mà cũng có lúc lại thảm hại như vậy, tôi nhìn cậu ấy với một chút thương hại, nói: “Có một chuyện tôi nghĩ cậu đã lầm rồi, người mà Lâm Nguyên Nhất thích không phải là tôi”.
“Cậu…cậu nói gì cơ?”. Một lần nữa Tương Phương Phương lại ngạc nhiên và tròn xoe mắt nhìn tôi.
Tôi ấn nút thang máy xuống, nói: “Cậu tính toán mọi cách, làm bao nhiêu việc như vậy, tất cả chẳng phải chỉ để chia rẽ tôi và Lâm Nguyên Nhất hay sao? Mục đích của cậu đã đạt được rồi đấy, nhưng vậy thì sao chứ? Người mà Lâm Nguyên Nhất thực sự thích lại là Lý Giai, hiện tại người đang nằm trên giường bệnh cũng là cô ấy. Đêm qua, vì cứu Lâm Nguyên Nhất mà cô ấy đã bị thương, bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh, cậu nghĩ Lâm Nguyên Nhất sẽ tha thứ cho cậu sao?”
“Không thể như thế được, sao lại có thể là Lý Giai được? Chẳng phải họ đã chia tay rồi sao? Sao lại có thể là cô ấy được?”. Tương Phương Phương lẩm bẩm cứ như thể tôi không có mặt ở đó vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ dường như không chấp nhận sự thật của Tương Phương Phương, tôi nói: “Cậu vẫn chưa rõ hay sao? Chuyện tình cảm không thể nào dùng thủ đoạn để chiếm đoạt lấy được, mặc dù tôi và Lâm Nguyên Nhất chia tay, cậu ấy cũng sẽ không thích cậu, cậu càng làm nhiều thì càng sai nhiều mà thôi”.
“Tinh” – tiếng thang máy kêu lên, cửa thang máy mở ra, tôi bước vào, nhưng Tương Phương Phương vẫn cứ đứng ngây trước cửa, trong nháy mắt cánh cửa đã khép lại, tôi nhìn theo bóng dáng u ám của Tương Phương Phương dần biến mất trước mắt tôi.
Theo số phòng cô y tá bảo, tôi tìm thấy phòng của Lý Giai, nhè nhẹ mở cửa nhưng không vào ngay. Bác sỹ vừa mới đổi thuốc cho cô ấy, thuốc phát huy tác dụng nên Lý Giai cảm thấy vết thương trở nên khó chịu, hai hàng nước mắt chảy xuống. Lâm Nguyên Nhất bước tới gần, dừng lại trước mặt cô, vòng hai cánh tay ôm lấy đầu Lý Giai.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ là khoảng không trung tươi sáng, gương mặt tuấn tú của Lâm Nguyên Nhất như đắm chìm trong biển nắng, bên trong đôi mắt bình yên, gương mặt ánh lên vẻ dịu dàng, Lý Giai tựa đầu lên vai của Lâm Nguyên Nhất, nước mắt cứ thế tự nhiên rơi xuống.
Người Lâm Nguyên Nhất hơi run lên, Lý Giai chỉ cắn chặt môi dưới của mình, vài giây sau, tôi nghe thấy Lâm Nguyên Nhất nói: “Anh xin lỗi…”
Đầu óc tôi dường như đột nhiên trở nên đờ đẫn, không biết là vì sao, nhưng khi Lâm Nguyên Nhất nói ra ba từ đó, trái tim tôi bất chợt đập liên hồi. Tôi ấn chặt lên ngực mình, tự nhiên cảm thấy sự có mặt của tôi trở nên thật khó coi.
Tôi đứng bất động nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, Lâm Nguyên Nhất ôm chặt lấy Lý Giai, nhẹ nhàng an ủi cậu ấy, Lý Giai dựa lên ngực Lâm Nguyên Nhất mà nước mắt không ngừng rơi, tôi chỉ cảm thấy nước mắt của mình cũng như đang chực rơi xuống. Tôi không thể chớp mắt, bởi vì chỉ cần chớp mắt là những giọt lệ mặn chát sẽ lăn xuống.
Người con trai từng chạy cùng tôi trong ngày hội thể thao, người con trai đã từng nói sẽ đợi tôi thích cậu ấy, giờ phút này đây đang ôm chặt lấy người con gái mà cậu ấy yêu một cách dịu dàng, ấm áp.
Khi quyết định chia tay cậu ấy tôi mới nhận ra rằng thực ra không phải là tôi không có một chút cảm giác nào với cậu ấy.
Tôi không biết mình đứng ngoài cửa bao lâu, chỉ đến khi có bóng người chầm chậm lại gần chỗ tôi đứng. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Trình Chân đang đứng bên cạnh mình, hai tay giữ chặt lấy đôi vai tôi rồi kéo tôi lại, ôm vào lòng.
Cái ôm của Trình Chân thật ấm áp và mạnh mẽ, tôi để mặc cho toàn bộ trọng lượng cơ thể mình thả lỏng trong vòng tay cậu ấy, sau đó nghe thấy Trình Chân nói: “Nếu thấy khó chịu hãy khóc đi”.
Đứng trước mặt Trình Chân, tôi rất dễ để lộ ra mặt yếu đuối của bản thân. Những giọt nước mắt nóng ấm cuối