Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hưu thư khó cầu

Hưu thư khó cầu

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327101

Bình chọn: 9.5.00/10/710 lượt.

n được, cúi đầu im lặng.

Tôi nói: “Ngươi nói thử xem, tối qua rốt cục ngươi đã đi đâu?”

Tiểu Hoàn khẽ cắn môi, lại tỏ vẻ đáng thương nhìn An Lăng Vân, An Lăng Vân ho khan một tiếng, chột dạ trốn sau lưng Trần Hiền Nhu.

Tiểu Hoàn hình như sắp phẫn nộ, rốt cục nói:

“Suốt buổi tối qua nô tì ở cùng Nhị gia ở Tinh Nhu Các.”

Chương 22

Chương 22

Quê quán của tôi – Thành Đô Tứ Xuyên, có điều mẹ của tôi sinh ra ở Nam Hà.

Nhớ lại một năm trước khi xuyên tới đây, có một hôm tan làm đi ngang bờ Nam Hà, thấy 119, 120 đều tập trung đủ hết, liền đoán ra được bảy tám phần là có người rơi xuống nước, ngồi trên xe đạp ngó xuống bờ sông hết một hồi không có kết quả, lại đang rất đói bụng, vì thế tiếp tục đi dọc theo bờ sông về nhà.

Đi một lèo, hết hai mươi phút.

Bờ sông này có hàng rào rào chắn lại, thế nhưng rất có nhiều người bu lại rất náo nhiệt.

Đây là sở thích điển hình của người Thành Đô – thích xem náo nhiệt.

Cho nên lúc đó, nghe Tiểu Hoàn bất ngờ tung ra một câu, tôi lập tức trừng to mắt, nhìn An Lăng Vân không chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất một chút biểu tình trên mặt ông ta.

Nhị thúc đáng thương của tôi, e là sớm bị dọa đến choáng váng, người khác sửng sốt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, còn ông ta thì trong tím có xanh, trong xanh mang theo chút tái, cứ như cái giá vẻ bị đổ, đủ mọi màu sắc lẫn lộn.

Lúc này, lão bà của ông ta Trần Hiền Nhu ngược lại lại là người phản ứng đầu tiên, tức giận hừ hừ lỗ mũi: “A, ngài a, hóa ra tối qua ông đến Tinh Nhu các?”

Ba chữ “Tinh nhu các” vừa kéo dài lại vừa cao, khiến cho tôi nổi hết da gà.

An Lăng Vân âm thầm lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng lên tiếng: “Này, này, này… quả thực là vu oan!”

Ông ta không dám quay mặt sang bên đây nhìn Tiểu Hoàn, còn nịnh nọt nương tử nhà mình nói: “Nhu Nhu, tiểu tiện nhân này bị tội nên nhất thời hồ đồ, tối qua không phải ta vẫn nằm bên cạnh nàng sao?”

Tôi run rẩy, đến ngay cả trên mặt cũng nổi da gà. Nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ điểu lão đầu cả người lung lay chịu đựng để không té xỉu, những người khác đều đang run rẩy vuốt vuốt cánh tay.

Vương Uyển Dung lên tiếng: “Vợ chồng son hai người có muốn hấp hôn thì làm ơn về phòng mà thân thiết, đừng có ở đây gây náo nhiệt?”

Trần Hiền Nhu vất vả lắm một tóm được cơ hội, đương nhiên là vì bị cắm sừng – nào có dễ dàng tự vả vào mồm mình, liếc mắt sang nhìn Tiểu Hoàn đang quỳ dưới đất, cười mim mỉm nói: “Biểu tiểu thư nói rất có lý. Tướng công a, vậy chúng ta nên trở về phòng đi, mắc công ở chỗ này khiến cho oán phụ nào đó bị chồng hưu ghen tị đỏ mắt!”

Dứt lời, Trần Hiền Nhu cũng không thèm đợi Vương Uyển Dung mở miệng phản bác, nắm cổ áo An Lăng Vân lôi ra ngoài. Chậc chậc, đáng thương cho An Lăng Vân, đường đường là nam nhi cao bảy thước, lại bị cọp mẹ dùng sức lôi đi, thiếu chút nữa té nhào ra, An Lăng Vân còn không dám mở miệng nói nửa chữ “không phải”, nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo sau lưng.

Nhìn cảnh này, tôi không khỏi thổn thức.

Trách không được Nhị thúc tôi lại đi ra ngoài vụng trộm, đói bụng quá nên đến ngay cả trái ớt khó tiêu như Tiểu Hoàn cũng lén lén ăn quàng. Trần Hiền Nhu này bên ngoài thì cứ như nước luộc thịt nhạt nhẽo, nhưng bên trong lại là một người phụ nữ chanh chua đanh đá, bất luận cho dù tối hôm qua Tiểu Hoàn có hẹn hò với Nhị thúc ở Tinh Nhu các hay không, sợ là hôm nay trở về phòng, An Lăng Vân cũng phải chịu thừa nhận.

Tục ngữ nói rất đúng: nơi nào có đàn áp, nơi đó ắt có phản kháng.

Tôi vồn nghĩ đến chuyện Nhị thúc phong lưu phóng khoáng, lưu luyến bụi hoa là do trời sinh tính, bây giờ nhìn thấy, e cũng do Trần Hiền Nhu một tay tạo thành. Nhà có cọp mẹ, hung hãn ôi trời, ngẫu có ấm ức, ham muốn hái hoa. Nói sau đi! Nói sau đi!

Tôi yên lặng cân nhắc trong lòng, ước chừng Trần Hiền Nhu và An Lăng Vân mới đi được năm bước, lỗ tai tôi bất ngờ nghe thấy một tiếng quát: “Chậm đã!”

Tư thế này, rất có phong phạm “đao hạ lưu nhân”.

Tôi rạo rực chuyển hướng sang chủ nhân của giọng nói đó – Tiểu Hoàn, chỉ hận là không thể khiêng ra một cái ghế nhỏ, vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch, đây mới là đoạn cao – trào, cao – trào trong vở kịch a!

Trong mắt Tiểu Hoàn nổi lên ngọn lửa bùng bùng, xem ra là định bụng cá chết lưới rách. Chỉ thấy cô ta bật đứng dậy, lạnh lùng phủi phủi bụi bặm dính trên đầu gối, khóe miệng ngoéo ngoéo khó hiểu.

Ôi chúa ơi, đây mà là Tiểu Hoàn giả bộ đáng thương lúc nãy đây ư? Bản công chúa bắt đầu hối hận vì không gọi Kỳ Nhi đến, sau đó bình luận bàn bạc.

Trần Hiền Nhu cũng sớm dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Hoàn một cái. Phía sau, còn có Nhị thúc đang run rẩy.

Trần Hiền Nhu nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi bảo đứng lại là đứng lại à? Nghĩ mình là chủ tử thật sao?”

Khóe miệng Tiểu Hoàn hơi ngoác ra thêm một chút, tôi hơi sợ lỡ không may ngoác tới mang tai, sau đó bắt đầu há mồm ăn thịt người.

Thế nhưng trên thực tế, Tiểu Hoàn vẫn bình tĩnh nói: “A Vân, đến nước này rồi không nên giấu diếm nữa, hôm nay đơn giản nói rõ ra hết!”

An Lăng Vân đứng sau lưng Trần Hiền Nhu càng run dữ hơn, không nói nên lời.

Tiểu Hoàn mở to mắt, có hơi ngạc