Old school Easter eggs.
I’m A Devil!

I’m A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325852

Bình chọn: 8.00/10/585 lượt.

u.

“Phải, chỉ cần người bị đau không phải là cô ấy, thì vết thương có nặng hơn thế này cũng chẳng sao”

Ngừng lại một lát, sau đó cậu nói:

_ Hôm nay đồ chơi đã đến đây!

_ Quác?

_ Phải, và lần này … món đồ chơi đó vĩnh viễn bị ta làm hỏng rồi.

_ Quác….

_ Ta độc ác lắm đúng không? Ta không làm hỏng nó ngay từ đầu rồi vứt xó mà cứ phá rồi sửa, sửa rồi lại phá….. độc ác lắm đúng không?

“………..”

….

Cậu cứ nghĩ là cậu đã chừa cho cô ấy một lối đi, một lối thoát khỏi cuộc đời cậu, một con đường để cô ấy đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, đi tìm nơi mà ở đó, không có cậu – không có kẻ chỉ biết cách đem lại bất hạnh cho cô ấy….nhưng tại sao, cô ấy lại trở về đây?

Còn nữa, con vịt con ngốc nghếch đó chắc chắn đã đi một mình qua cổng liên thông lãnh địa rồi, bởi vậy trên người mới đầy rẫy những vết phỏng rộp như thế, nhiều chỗ rỉ máu mà không biết, trên mặt cũng có nữa, đúng là đần hết chỗ nói mà. Chính bởi cái mùi máu quen thuộc này nên ngay lập tức cậu tìm ra cô ấy. Lúc đó cậu chỉ hận là không thể chạy lại gõ lên đầu cô ấy mấy chục cái cho bớt ngốc đi, nếu được thì tét cả vào mông nữa.

Con vịt con ấy quỳ ở đó, đôi mắt rơm rớm lệ. Thà rằng cô ấy cứ khóc oà lên còn làm cho cậu đỡ đau một chút, đằng này, cô ấy lại cắn chặt môi cố nén nhịn, cố làm ra vẻ mình đang rất vui, cố đeo cho mình cái mặt nạ cười. Trong khi rõ ràng là đóng kịch trước mặt cậu thì dở thôi rồi đi.

_ CHẾT TIỆT!!!

……

Hoả tước bay thêm một lúc thì đáp xuống sảnh chính lát thạch anh phía trước cung điện. Cậu nhóc nhảy thẳng xuống, phất áo đi vào trong. Đám lâu la canh giữ cổng chính nhìn thấy vội vội vàng vàng quỳ mọp xuống thi lễ:

_ Tham kiến chúa tể!

_ Cô ta đâu?

_ Dạ thưa……ý người là….?

_ Luciana, cô ta đâu?

_ Dạ, hậu cung nương nương đang đợi người ở trong tân phòng! Chúng tiểu quỷ sẽ thông báo ng…

Chưa đợi bọn lâu la nói hết câu, cậu nhóc đã đi thẳng về phía gian phòng chính, nơi bố trí tân phòng. Đôi mắt cậu lúc này: hoàn toàn đỏ rực!

Đám lâu la nhìn theo bước chân của cậu, vừa trở về đại điện đã vội hỏi đến hậu cung thì trong lòng không nén nổi tò mò:

_ Ê này, tụi mày có thấy tân chúa tể hơi kì lạ không?

_ Lạ gì?

_ Tân chúa tể không ưa hậu cung mà?

_ Thì biết đâu….ngài ấy đang “sung” ?

(hehe, ý cái từ trong ngoặc kép hơi thì là mà……đen tối, bạn trẻ nào đầu óc còn chưa bị ô nhiễm thì gắng……làm cho nó ô nhiễm để hiểu nhá ='>'>'>'>'> )

_ Thằng NGU!!!!!!!

Một tên lâu la vội nhảy đến bịt miệng bạn mình rồi nói rít qua kẽ răng:

_ Muốn đi gặp tổ tiên mày hả con? Liệu cái mồm chứ, Polin đại nhân mà nghe được thì tiêu cả lũ bây giờ!!!

Tiêu cả lũ, đúng thế. Đám lâu la vội vàng ngó dáo dác để chắc chắn không có “cảnh sát đại nhân” đáng sợ của chúng ở đó, tên nào tên nấy khẽ thở phào sau đó nhanh chóng vào vị trí đứng gác cố định.

Đêm nay chắc sẽ là một đêm dài…

Chap 49

Tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm ở nhà, khắp người chằng chịt vết thương dù tất cả chúng đều đã được băng lại cẩn thận. Tôi khẽ cựa mình, muốn xuống giường nhưng ngay lập tức cơ thể đã bày tỏ ý định đình công bằng hàng loạt cơn đau dội đến từ tứ chi, nhất quyết không cho tôi có cơ hội cử động…

_ Nằm yên đi, những vết thương trên người cậu không nhẹ đâu!

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, vội đánh mắt về phía cửa phòng ngủ, tôi bắt gặp Shirou đang bưng vào một bát gì đó bốc hơi nghi ngút. Chắc là đồ tẩm bổ cho tôi hoặc dược liệu trị thương, tôi đoán thế.

Cậu ấy cầm chiếc bát nhẹ nhàng tiến lại phía giường ngủ của tôi kéo ghế ngồi xuống, sau đó một tay bưng bát, một tay dùng thìa khuấy đều.

_ Người đưa tôi về đây là cậu à? – tôi khẽ hỏi.

_ Ừm.

Shirou đáp lại câu hỏi của tôi bằng một chất giọng bình thản và ấm áp giống y như ngày đầu tiên tôi gặp cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn như thế, một chỗ dựa vững vàng đáng tin cậy lại hết sức chu đáo.

Và tất nhiên không giống quỷ vô thường hay gì đó.

_ Cảm ơn, cậu lúc nào cũng tốt với tôi….tôi thì chẳng thể làm được gì cho cậu cả, tôi chỉ biết đem lại rắc rối thôi…một con nhỏ phiền phức, nhỉ?

Nghe vậy, cậu ấy không nói gì cả, chỉ khẽ lắc đầu rồi đáp lại tôi bằng một nụ cười nhẹ, tay vẫn tiếp tục khuấy đều nước trong bát.

_ Làm thế nào cậu đưa tôi về đây được, ý tôi là…cậu đâu có biết nhà tôi ở đâu?

_ Cô hiệu trưởng đã cho tôi biết, cô ấy vẫn còn lưu lại hồ sơ của cậu khi theo học ở South Devil.

_ Thì ra là vậy. Thế… – tôi khó nhọc nói – …mẹ tôi đâu?

_ Bác gái ra ngoài một chút, nhờ tôi ở lại chăm sóc cho cậu.

_ Thế à?

_ Cậu khiến bác ấy rất lo lắng đấy, cậu…

_ Tôi đã nói rồi…- tôi cắt ngang -….tôi chỉ là một đứa giỏi gây chuyện thôi, báo hại người khác phải mất công lo lắng cho mình….chắc là tôi không sống thọ được đâu… haha…

Shirou ngừng tay không khuấy nữa, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nâu trầm buồn chứa nhiều tâm sự, nói:

_ Tại sao hôm nay……cậu lại đến đó?

Tôi quay mặt về phía vách tường, cố ngăn không cho bất kì cảm xúc nào lộ ra trên mặt và cố gắng không để Shirou phát hiện ra những điểm bất thường đó.

_ Hiếu kì thôi…-tôi nói-….giống như bao con quỷ rỗi việc khác, muốn biết đại lễ trăm năm một lần đó nó