XtGem Forum catalog
I’m A Devil!

I’m A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325822

Bình chọn: 9.00/10/582 lượt.

n. Và, chỉ với một cái nhún nhẹ, cậu đã phi thân lên mình ác điểu rồi biến mất trong chớp mắt.

Luciana đứng tần ngần nhìn theo, trái tim cô bé vẫn đập mạnh trong lồng ngực cho đến khi cái bóng con chim lửa hoàn toàn mất dạng.

_ Ôi, tạ chúa Lucifer, tiểu chủ nhân của tôi vẫn bình an! – chị Rei ôm chầm lấy Luciana, không khỏi mừng rỡ.

_ Đó là ai vậy….chị Rei? – cô bé khẽ hỏi.

_ Thưa…? – người thị nữ hơi ngạc nhiên – …A, nếu là devil vừa nãy thì người sẽ còn gặp lại trong nay mai, bởi vì đó là hậu duệ đời thứ 183 của chúa tể Lucifer – Aka Ren.

_ Tại sao anh ấy lại ở đây? Chẳng phải là đất cấm sao, trừ anh ấy à?

_ Thưa vâng, vùng đất này là nơi hậu duệ dùng để luyện tập khả năng chiến đấu cho nên rất nguy hiểm. Vực thẳm vừa rồi cũng có thể là do lực đánh của ngài ấy gây ra…

_ Woa!!! Anh ấy giỏi thật đó, anh ấy còn cứu ta nữa chứ! – con bé hào hứng nói.

_ Thưa vâng, đó là lẽ dĩ nhiên! – chị Rei đáp.

_ Ta rất thích anh ấy, chị Rei à…- cô bé mỉm cười -….sau này lớn lên, ta hi vọng sẽ được làm cô dâu của anh ấy…

….

Kí ức của 13 năm về trước tái hiện trong đầu Luciana sống động đến nỗi con bé cảm thấy giống như mọi chuyện chỉ vừa xảy ra hôm qua thôi. Bám chặt lấy cánh tay phải của Ren, con bé khó khăn nói:

_ Ngài thay đổi rồi, 13 năm trước ngài đã cứu muội….13 năm sau ngài lại…. muốn giết muội….?

_ Hừ… – bàn tay Ren siết chặt lại -…vậy sao?

_ Ngài thậm chí….khụ….không nhớ muội từng có mặt trong kí ức của ngài…. ngày gặp lại ở South Devil…ngay đến chút ấn tượng về muội…muội cũng không tìm thấy trong ánh mắt của ngài…ngài còn giết muội một lần, ngài nhớ chứ?…

_ Nếu là một kẻ thông minh thì cô phải biết rằng mình không nên dẫm vào vết xe đổ của các quận chúa khác chứ. Là do cô tự chuốc lấy thôi!

Cậu nhóc lạnh lùng nói, bàn tay không hề nới lỏng khỏi cổ con bé.

_ …Khụ….ngài cũng độc ác đâu kém gì muội….phải không?…

_ Bản tính thuần tuý của loài quỷ là độc ác, cô quên à? Suốt ngày đeo cho mình cái mặt nạ nàng Bạch Tuyết, cô không thấy chán sao?

“……..”

_ Đúng, ta độc ác, ta có thể ác với bất kì ai, kể cả cô! – Ren nói.

Luciana nhếch môi cười chua chát:

_ ….nhưng riêng con ranh đó là ngoại lệ chứ gì?…..

Bàn tay Ren chợt cứng đờ, nỗi đau âm ỉ cháy trong lòng cậu giờ lại bùng lên. Có phải con vịt con đó là ngoại lệ không?

Cô ấy chẳng phải vẫn luôn miệng kêu cậu độc ác với cô ấy là gì?

Đúng rồi…



“Tên độc ác”

“Tôi nói anh là đồ độc ác!”



Ren khẽ nhếch môi, cậu không nói gì cả. Luciana cố gắng thoát khỏi cánh tay của cậu nhưng không được, cô ả chỉ đành thoi thóp thở và cố gắng kiềm chế cơn ho chốc chốc lại dậy lên trong lồng ngực, tức giận nói:

_ Rõ ràng muội gặp ngài trước…..vậy mà ngài với con ranh đó…..nếu như không có con ranh chết tiệt đó, ngài nhất định sẽ là của muội….con ranh đó rồi cũng sẽ chết thôi, sắp rồi…

_ Cô có biết là mình sắp chết không hả? – Ren nói, tay càng siết chặt lại.

_ Muội bất tử, muội sẽ không chết… khụ….con ranh đó dám cướp ngài từ tay muội … nó mới phải chết…

Ánh đỏ trong mắt Ren ngày càng sắc nét, cậu nhóc gằn từng tiếng một đầy giận dữ:

_ Được, muốn chết, tự cô chết một mình đi!

Lời cậu nhóc vừa dứt, Luciana cảm thấy từ cánh tay đang nắm lấy cổ mình truyền đến một luồng khí nóng kinh hồn, cô ả cảm thấy cổ họng như bị xé toạc, đau đớn đến không thở nổi, trong phút chốc phun ra cả búng máu tươi.

Nhưng là những giọt máu màu đen.

Cô ả cố vùng vẫy cuối cùng cũng thoát được khỏi cánh tay Ren, ngã sấp xuống nền nhà. Nhìn bóng mình phản chiếu trên sàn đá hoa cương, đôi mắt không còn là màu lam nữa, con nhỏ run giọng nói…

_ Chúa tể….ngài….ngài vừa làm gì thế….

_ Ta chỉ muốn cô nếm thử mùi vị của chất độc mà cô đã truyền vào cơ thể cô ấy thôi.

Ren lạnh lùng đáp.

_ Vậy ra……. ngài đã dùng khả năng này để cứu cô ta?……. “hoán vị” phải không?

_ Cứ cho là cô thông minh đi!

Ren nói xong, cậu quay lưng định bỏ đi nhưng Luciana ngay lập tức nắm lấy vạt áo choàng chưa cởi hẳn ra của cậu…

_ Ngài …. nhất định phải chọn cô ta sao?…Tại sao không thể là muội? Tại sao chứ…muội có gì thua kém cô ta đâu?

Ren quay lại, đôi mắt cậu đã trở về với màu hổ phách quen thuộc và nét vô tình thường thấy. Cậu giật mạnh vạt áo ra khỏi tay con nhỏ, nói bằng chất giọng trầm trầm:

_ Cô phải biết, tình cảm là thứ không thể ép buộc, càng không thể đứng trên lập trường của mình mà phán xét…. Tranh đoạt chẳng ích gì đâu!

_ Vô lí! Nếu không tranh đoạt thì chẳng phải là đang hai tay dâng hạnh phúc của mình cho kẻ khác sao? – Luciana nói như gào lên.

Cậu nhóc cười nhạt nhìn con nhỏ:

_ Cô nghĩ hạnh phúc là cái gì?

_ Muội….

_ Con vịt con đó từng nói rằng, hạnh phúc của mình, nếu thực sự là của mình thì nhất định sẽ thuộc về mình, không cần phải tranh giành hay cướp đoạt từ tay ai…

“………”

_ Có thể điều đó chưa hoàn toàn đúng, nhưng ta nghĩ nó không sai. – Ren nói.

Luciana nhìn cậu, con bé không biết mình phải nói gì nữa. Mọi điều mà nhỏ có thể làm đều đã làm cả rồi, tranh giành,cướp đoạt, chia rẽ, van xin, nài nỉ, tất cả nhỏ đều đã thử hết rồi, nhưng cái hạnh phúc mà nhỏ muốn vẫn không thể