
tình yêu thương ba mẹ nó dành cho nhau là không?
Tuấn đốt thuốc và suy nghĩ, anh không có thói quen hút thuốc nhưng bây giờ anh buộc phải làm như thế. Khói thuốc có thể hiểu được tâm sự của người đàn ông. Nó tô đậm thêm nỗi muộn phiền không thể giải tỏa được.
– Lên chức rồi nên phải từ bỏ cuộc sống vui chơi. Tiếc lắm hả con?
Tuấn quay lại nhìn, bà Kim, ông Minh và cô vợ Thanh Nhi là những người tới sớm nhất thăm mẹ con Minh Thư. Kỳ Tuấn nhận lấy cái bắt tay từ ông Minh. Bà Kim nói:
– Mẹ đã về sớm nhất có thể.
– Con biết. Mời mọi người vào.
– Tắt điếu thuốc đi đã.
– Vâng ạ.
Kỳ Tuấn đẩy cửa vào, Minh Thư vui vẻ:
– Chào mọi người.
– Chào bà mẹ trẻ.
– Xem cháu của bà xem nào. Ôi, cháu đích tôn cơ đấy.
Bà Kim ẵm cậu bé, ngắm kỹ cậu một chút. Thanh Nhi nói:
– Cậu bé là bản sao của cô, Minh Thư ạ.
– Không. Giống Kỳ Tuấn ở sóng mũi chứ.
– Thì đều là con của hai vợ chồng Kỳ Tuấn thôi.
Bà Kim hỏi Minh Thư:
– Con sinh có khó không? Mẹ nghe nói là con sinh mổ.
– Vị trí nằm của em bé không được thuận cho lắm.
Minh Thư không muốn để bà Kim biết chuyện cô đã bị té và suýt chút nữa tính mạng hai mẹ con cô bị đe dọa bởi chuyển đến bệnh viện chậm trễ. Bà Kim nói:
– Thế hai con định đặt tên cho cháu nội mẹ là gì đây?
– Con …
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, anh gãi đầu:
– Tụi con chưa nghĩ ra.
– Cái chuyện này mà cũng không nghĩ tới. Suốt 9 tháng qua hai đứa làm cái trò gì thế? Còn tham gia lớp học gì đó mà lại không nghĩ ra được một cái tên à?
– Chỉ là chưa thống nhất thôi mà mẹ.
Minh Thư cười gượng. Kỳ Tuấn vội chữa cháy:
– Nhưng con có một cái tên thân mật cho con trai của con.
– Là gì?
– Kimi ạ.
– Kimi … Kimi. Nghe hay đó chứ.
– Lại cái môn tốc độ mà nó yêu thích đấy bà chị của tôi.
Ông Minh mỉm cười nhìn Kỳ Tuấn, anh nói với Minh Thư:
– Em thích cái tên đó không?
– Tên gì cũng được mà.
Làm sao cô có thể thích khi Kỳ Tuấn chọn đại một cái tên để chữa cháy trước mặt mọi người. Bà Kim dặn dò Kỳ Tuấn:
– Con phải chăm sóc vợ cẩn thận nghe chưa. Mẹ đã cho chuyển tất cả những đồ tẩm bổ và đồ đạc của Kimi về nhà con rồi đấy.
Minh Thư đỡ lấy Kimi từ tay bà Kim:
– Mẹ không ở lại chơi lâu với cháu sao ạ?
– Mẹ còn núi công việc con ạ. Nhưng mẹ hứa, mẹ sẽ ở chơi cả ngày với cháu nội nếu có dịp. Nó đáng yêu quá mà.
Mọi người đã về hết, bà Kim cũng mời bà Trầm đi tham quan công ty của mình. Chỉ còn Kỳ Tuấn mà Minh Thư ở lại, thấy cô vẫn cứ khư khư ôm cậu nhóc. Kỳ Tuấn mở lời:
– Không ai lấy con của em đi đâu. Em có thể đưa con cho anh trông một chút mà.
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, nhưng cô chỉ nhìn lại anh bằng ánh mắt hờ hững đến lạnh lùng:
– Em đừng lo. Mọi ngột ngạt của chúng ta sẽ qua thôi. Anh có cách giải quyết.
Cô chịu để Kỳ Tuấn ẵm bé Kimi. Anh bồng con đi xung quanh phòng, cậu bé mở mắt nhìn Kỳ Tuấn. Anh nhẹ nhàng hôn cậu con cưng, Kỳ Tuấn hỏi Minh Thư:
– Em quả thực không nghĩ đến chuyện cho con chúng ta dù chỉ một cái tên sao?
– Tôi nghĩ đó là chuyện của anh.
– Anh đã chọn cho con mình cái tên Kimi rồi đó.
– Chỉ là một giải pháp chữa cháy. Cái tên đó xấu òm. Chẳng một chút ý nghĩa. Chẳng một chút lòng thành. Anh chỉ nghĩ qua loa và trả lời cho có.
– Kimi … cái tên này em nghĩ chỉ là biện pháp chữa cháy sao?
Ánh mắt của Kỳ Tuấn lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng anh vẫn cố mỉm cười nhìn Thư và trông cậu con trai suốt cả buổi. Đến chiều thì Thư đã có thể đi loanh quanh phòng, cách cô cho con bÚ sữa đã thành thạo hơn. Đàm Phúc và Ánh Tuyết không hẹn mà gặp cũng đã đến một lượt để thăm nuôi cậu quý tử họ Thái. Kỳ Tuấn không có ở đó, ah đã về nhà nghỉ ngơi. Ánh Tuyết thì không ngừng hôn bé Kimi, Đàm Phúc nói:
– Cô thôi hôn thằng nhóc có được không?
– Tôi không hôn anh nên anh ghen hả?
– Tôi ghen ư? Buồn cười.
Ánh Tuyết hỏi Minh Thư:
– Bố thằng bé đâu?
– Tớ cũng không biết. Lúc đi tớ không có hỏi.
– Vợ chồng cậu lạ nhỉ? Đừng nghĩ có con rồi là bỏ rơi chồng không chăm sóc nhé. Dễ mất chồng lắm đấy.
– Phải rồi. Như ai kia đang như thế đấy Thư ạ.
Đàm Phúc châm chọc và nhận cái liếc xéo từ Ánh Tuyết. Minh Thư mỉm cười:
– Nếu Ánh Tuyết mà chưa có chồng, em nghĩ cậu ấy và anh là một đôi đấy. Hai người có vẻ rất hợp nhau.
– Xì, không nói với cậu nữa. Con trai ơi, gọi mẹ nuôi đi nào. À, mà tên thằng nhóc là gì vậy?
Ánh Tuyết nhìn Minh Thư, cô nói:
– Vẫn chưa chọn được một cái tên nào. Nhưng bố nó muốn đặt cho nó tên là Kimi.
– Kimi? Nickname cá tính quá nhỉ?
– Ông Minh cho rằng Kỳ Tuấn đặt theo sở thích đua xe.
Bà Trầm ngồi bên cạnh và nói, Minh Thư liền chen vào:
– Đó chỉ là một cái tên chữa cháy thôi. Vì anh ấy chẳng thể nghĩ ra một cái tên nào. Cái tên đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Con không thích cái tên đó.
– Kỳ Tuấn nói vậy với em sao?
Đàm Phúc cắt lời, Minh Thư ngạc nhiên:
– Anh ấy nói gì đâu ạ?
– Về cái tên Kimi. Em không biết ý nghĩa của cái tên đó sao?
– Không. Làm gì có ý nghĩa nào khi nó chỉ là một cái tên anh ta chọn bừa khi mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh ấy.
– Không ngờ nó lại chọn cái tên này cho con trai của nó.
– Có gì đó đằng sau cái tên này à?
Đàm Phúc nhếch mép cườ