pacman, rainbows, and roller s
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326482

Bình chọn: 7.5.00/10/648 lượt.

ì vậy thằng kia?

– Vợ tôi đâu?

– Tôi hỏi cậu tại sao lại bỏ mặc cô ấy ?

– Tôi hỏi anh vợ tôi đâu rồi. Trả lời đi!

– Cô ấy nhập viện. Đang trong phòng sinh. Bệnh viện Từ Dũ.

Kỳ Tuấn tức tốc chạy đến bệnh viện, giữa đường chiếc xe lại bị gì mà không lái tiếp được. Tuấn đành chạy bộ vì anh biết anh sẽ không thể kiên nhẫn chờ được chiếc Taxi nào. Tuấn thở hổn hển khi đến nơi. Anh vừa lê bước đến phòng cấp cứu, thấy bóng dáng Âu Trình Can và bà Trầm ở đó. Một tiếng khóc vang lên, cô y tá bước ra:

– Chúc mừng anh, chị nhà sinh cháu trai, nặng 3,5 kg.

– Ơ xin lỗi, tôi không phải là cha cháu bé.

Minh Thư được chuyển về phòng bệnh để nghỉ ngơi. Bà Trầm ẵm đứa cháu cưng đang khóc òa, Tuấn chưa kịp chạy lại thì thấy Minh Thư trông cô rất mệt, Minh Thư bật khóc khi nhìn thấy con trai chào đời. Cô đỡ lấy đứa con từ tay bà Trầm. Cô nhìn Trình Can, nước mắt rơi liên tục:

– Em được làm mẹ rồi. Em được làm mẹ rồi.

– Chúc mừng em.

– Cảm ơn anh.

– Em bé tuyệt vời quá.

– Thằng bé giống em đấy.

Rồi Trình Can trông thấy Kỳ Tuấn, anh cố gắng lê từng bước nặng nề đến bên Minh Thư và đứa con bé bỏng. Minh Thư lập tức tắt nụ cười tươi đang nở rộ trên gương mặt hạnh phúc của cô. Kỳ Tuấn quay sang nhìn Trình Can, lập tức Trình Can vung tay đấm vào mặt Kỳ Tuấn. Máu mũi từ từ chảy ra, Kỳ Tuấn vẫn không đáp trả. Trình Can còn đấm Kỳ Tuấn thêm một cái thật đau, đến nỗi rách cả môi. Kỳ Tuấn vẫn mỉm cười nhìn Trình Can:

– Cảm ơn anh. Không có anh thì tôi cũng không biết vợ con cô ấy ra sao nữa.

– Học cách làm chồng, làm cha người khác cho đúng đi. Tôi không nhận lời cảm ơn đó đâu.

Rồi Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư đang nằm trên băng ca, cô đã trao đứa bé lại cho bà Trầm rồi nằm xuống, Kỳ Tuấn nhìn bà Trầm rồi lại nhìn đứa con trai đang khóc ầm ĩ:

– Con …ẵm em bé được không ạ?

– Dĩ nhiên. Con trai của con mà.

Kỳ Tuấn đỡ lấy cục cưng nhỏ, cảm giác lần đầu làm bố thật tuyệt vời. Đỡ lấy con trai rồi tự nhiên nước mắt Kỳ Tuấn trào ra, anh nhìn bà Trầm rồi nói:

– Mẹ ơi, đây là con của con đấy. Nó tuyệt vời quá mẹ ơi.

Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, dù đang rất giận anh nhưng cô vẫn không thể cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh đó. Cảnh bố con lần đầu tiên gặp nhau.

Thế đó. Vậy là sau 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau, Minh Thư cuối cùng cũng cho ra đời một cậu bé đáng yêu. Kết quả không mong muốn của cô và Kỳ Tuấn giờ đây lại được đón nhận.

Cậu bé đã đến với thế giới này, cậu là kết quả không mong muốn giữa hai người vốn không phải là hai trái tim đong đầy tình cảm cho nhau.

Cậu bé là một sự miễn cưỡng của mẹ cậu nhưng bây giờ cậu lại khiến mẹ mình bật khóc và phát điên vì sung sướng, hạnh phúc khi được nhìn thấy cậu.

Cậu bé cũng là một phần trong kế hoạch trả thù dành cho một người mà bố cậu rất quý trọng.

Nhưng …

Họ đã có tình cảm cho nhau sau biết bao nhiêu sóng gió đấy.

Liệu, sau tất cả mọi chuyện. Cậu bé này có thể là liên kết đem ba mẹ cậu gắn chặt nhau mãi mãi????

Chap 57:

Vì Thư sinh mổ nên cô vẫn còn bị mất sức nhiều, nằm trong phòng bệnh cao cấp thuộc loại nhất của bệnh viện, bên cạnh đứa con xinh xắn. Thư đang cho con bÚ sữa, dưới sự giúp đỡ của bà Trầm, cô dù còn khá lọng cọng nhưng vẫn có thể làm được việc này một cách trơn tru. Cậu bé đáng yêu lắm, có đôi mắt tròn xoa và thỉnh thoảng lại hay nở nụ cười tươi. Kỳ Tuấn thì vẫn đi ra đi vào, anh nói với bà Trầm:

– Mẹ có thể về nghỉ ngơi, đêm nay để con ở lại với Thư và em bé được rồi.

– Có được không? Thôi hãy để mẹ ở lại với nó.

– Không vấn đề gì đâu ạ.

Minh Thư quay sang nói với mẹ, giọng cô không được tốt cho lắm. Dù còn rất mệt nhưng Thư vẫn muốn để bà Trầm an tâm trở về nhà và nghĩ rằng con rể bà thật tốt với con gái bà. Kỳ Tuấn tiễn bà Trầm xuống đường, đang chờ một chiếc Taxi đưa bà về. Anh nói:

– Con đã thông báo cho mẹ con, mẹ con đang ở Thái Lan, sáng mai mẹ con sẽ về.

– Mẹ cũng tranh thủ ngày mai mua gì vào cho Thư. Nó mất sức nhiều lắm.

– Dạ con cảm ơn mẹ.

– Đừng làm nó kích động quá. Vết mổ vẫn còn rất đau.

– Con sẽ cố gắng.

– Vậy mẹ về. Sáng mai mẹ vào sớm.

– Dạ, mẹ về…

Kỳ Tuấn quay trở lên, anh thở dài với lời nói của bà Trầm. Chẳng biết làm thế nào mà Minh Thư không giận khi thấy mặt anh. Vừa thấy Tuấn đẩy cửa vào, Minh Thư đã liếc nhìn anh như thể muốn cào xé anh ra. Kỳ Tuấn vừa tiến lại, Minh Thư đã nói:

– Đừng tới gần tôi.

– Em à, anh cần được giải thích.

– Tôi không muốn nghe.

Kỳ Tuấn quỳ xuống trước mặt Minh Thư, anh rối rít:

– Anh biết là em đang rất giận anh. Nhưng anh muốn em nghe những lời này. Thực sự thì anh…

Lời nói bị gián đoạn, Thư dồn hết sức lực của mình để tát vào mặt Kỳ Tuấn. Vết thương mới bị Trình Can đánh lúc nãy vẫn còn chưa hết đau nay nó lại bị Thư làm chảy máu thêm. Cô mạnh tay như thế lòng cô cũng đau như cắt nhưng Thư không thể chấp nhận được chuyện này. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, cô uất ức:

– Anh còn mặt mũi giải thích với tôi sao? Anh còn mặt mũi ở đây mà nhìn mặt con anh sao? Tôi đã quá nhân từ không đuổi anh ngay trước mặt mẹ tôi, tôi cho anh cơ hội nhìn mặt thằng bé. Bây giờ thì ở đây không còn ai. Tôi không c