Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324570

Bình chọn: 7.5.00/10/457 lượt.

a cuộc, Tuấn không muốn như thế. Đột nhiên Tuấn nhìn Minh Thư rồi lại nhìn Trình Can. Anh này thở hồng hộc và đôi mắt chợt sáng lên như lóe ra một suy nghĩ gì đó. Kỳ Tuấn đứng chếch hẳn san góc trái rồi giao bóng thật mạnh hướng thẳng vào mặt Trình Can. Theo phản xạ, Trình Can đỡ nhưng không kịp. Bóng trúng vào cán vợt và dội lại một lực mạnh đi theo đường lúc nãy. Lực đi vẫn còn rất mạnh và nó hướng thẳng vào Minh Thư. Kỳ Tuấn liền đỡ nó và lãnh thẳng một cú ngay mũi. Máu mũi anh chảy ròng ròng, Minh Thư vội chạy ra và đỡ Kỳ Tuấn dậy :

– Không sao chứ?

– Cô mới là người không sao. Còn tôi thì có sao ! Nhiều sao lắm !

– Trời ơi, anh mê sảng rồi. Tỉnh táo lại đi !

– Đừng chạm vào mũi tôi. Đau lắm !

Trình Can dù đã chiến thắng nhưng anh cũng phải chấp nhận một kết quả hòa trên danh nghĩa bởi Kỳ Tuấn mới là người chiến thắng trong ván đấu đó nếu như anh không bay ra và đỡ cho Minh Thư. Kết quả là Kỳ Tuấn bị gãy mũi, phải nằm viện. Lúc anh tỉnh lại thì đã không còn ai, chỉ còn Đàm Phúc và Phương Dung. Dù mũi rất đau nhưng Kỳ Tuấn cũng ăn mừng cho chiến thắng, cạn ly champaige, Đàm Phúc nói :

– Trông cô nàng khá lo lắng cho cậu đấy ! Ghi điểm rồi !

– Giành một kết quả hòa trên danh nghĩa. Không tồi cho lắm !

– Chiêu này nghĩ ra lúc nào thế? Tuyệt thật.

– Hên cho tớ là vị trí của hắn bị tớ xuyên tạc trước.

– Tài lắm. Đồ ranh ma !

Phương Dung cắt cuộc nói chuyện của hai người bằng cái nhăn mặt như không hiểu chuyện. Đàm Phúc bật cười và nói :

– Chị không để ý Kỳ Tuấn đứng hẳn sang một bên, gần sát Minh Thư và theo một góc chéo tới Trình Can à?

– Thế thì đã sao? Trong quần vợt ai chả đứng giao bóng kiểu đó?

– Nhưng trùng hợp là góc Minh Thư ngồi cũng theo đường truyền thẳng. Kỳ Tuấn đã giao một cú cực mạnh để Âu Trình Can không trở tay kịp để đỡ và cán vợt đã vô tình đưa trái banh đi ngược lại. Tỉ lệ trúng Minh Thư lên đến hơn 50%. Và tên ranh ma này đã tranh thủ ghi điểm với cái bài muốn thuở là “anh hùng cứu mỹ nhân”.

– Cậu cáo già hơn tôi nghĩ đấy !

– Thực sự tôi đã phung phí vài cơ hội. Không chơi kiểu đó thì làm sao có thể giành lợi thế với nàng.

– Hay thật.

Phương Dung nghiêm giọng trở lại :

– Nghĩa là cậu đã đồng ý giúp tôi trả thù?

– Cho tôi thêm ít thời gian đi.

– Tại sao?

– Ở Minh Thư, cảm giác mới mẻ của tôi vẫn còn đó. Tôi không hiểu thù hận giữa các người ở bên Mỹ ra sao. Nhưng hiện giờ tôi chỉ có cảm giác chiếm đoạt và muốn sở hữu cô ấy. Không hẳn gọi là tình yêu, nhưng thứ tình cảm này dùng để lợi dụng thì tôi chưa làm được. Nên tôi mới cần thời gian !

– Được. Tôi chờ cậu ! Tôi tin cậu sẽ giúp được tôi.

Rồi Phương Dung bỏ đi. Kỳ Tuấn lại nằm dài với cái mũi đau đớn, nhìn lên tường rồi lại nhìn xung quanh. Kỳ Tuấn lại chợt mỉm cười :

– Babe, tôi sẽ từng bước ghi điểm với em ! Rồi chiếm đoạt em bằng tất cả kinh nghiệm mà tôi có được từ lúc tôi biết khái niệm “cua gái” là gì? Chờ tôi nhé !

Chap 9:

Ánh Tuyết và Minh Thư cùng nhau đi siêu thị. Trong khi Tuyết đang chú ý những món thực phẩm giúp làn da mềm mại thì cô cảm thấy lạ khi Minh Thư chỉ toàn mua đồ bổ. Lúc về nhà thì lại nấu nấu nướng nướng mà không tán dốc với cô. Ánh Tuyết nhíu mày :

– Cậu dành buổi tối chủ nhật để làm việc này thay vì ngồi xuống cạnh tớ và chúng ta tranh luận về mẫu thiết kế mới nhất của Chanel hay Louis Vuittons à?

– Xin lỗi đi ! Nhưng tớ bận. Cậu không dành tối chủ nhật cho chồng cậu à?

– Ông chồng tớ rãnh vào tất cả các đêm, chỉ trừ chủ nhật là say lướt khướt. Anh ấy quan niệm tối cuối tuần buổi tối của bạn bè. Có về thì cũng vậy thôi !

– Thôi nào Ánh Tuyết, lại đây nếm thử xem !

Miễn cưỡng bước lại thử món soup của Minh Thư. Phải ngạc nhiên khi cô nàng này vào bếp không quá tồi nếu không muốn khen là ngon. Ánh Tuyết nếm thử chưa đã, cô múc thêm một muỗng đầy. Minh Thư cản lại :

– Không được. Không cho hai chúng ta !

– Không phải đây là món cậu đãi tớ tối chủ nhật dành cho bạn bè à?

– Vào một dịp khác. Tớ sẽ chế biến cho cậu ăn. Hôm nay thì …

– Thì sao?

– Tớ e là tớ phải tiễn cậu về sớm vì tớ phải tới bệnh viện trước khi họ không cho tớ thăm bệnh.

– Ôi trời ơi …

Minh Thư tới bệnh viện với hộp soup thơm phức. Lúc cô còn đang phân vân không biết có nên gõ cửa hay không thì Kỳ Tuấn vừa rẽ lối và định về phòng. Trông thấy Minh Thư, Kỳ Tuấn mặt mày khá khởi sắc. Anh chàng mở cửa và cả hai cùng đi vào. Nhìn hộp soup bốc khói, Kỳ Tuấn hỏi :

– Của tôi đó hả?

– Anh có muốn ăn ngay không?

– Có phiền cô không?

– Tôi không hiểu ý của anh.

– Bác sĩ luôn bảo tôi phải ăn với tư thế ngửa đầu ra, để tránh bộ cơ nhai của tôi cử động làm mũi tôi bị đau và khó lành lặn mau được.

– Tức là tôi phải …

– Ừ !

– Cũng được thôi !

Minh Thư đút từng muỗng cho Kỳ Tuấn ăn. Cô hỏi :

– Bác sĩ nói anh bị sao?

– Gãy mũi.

– Cũng nặng nhỉ?

– Tự nguyện mà.

– Cảm ơn.

– Về cái gì?

– Đã đỡ cho tôi. Nếu không, có lẽ tôi phải là người ngồi đây.

– Hơ … Lúc cô thế này có phải ổn hơn rất nhiều không. Lạnh lùng đôi khi không tạo nhiều quyến rũ đâu, sếp ạ !

– Tôi không lạnh lùng. Tôi chỉ làm đúng kỷ luật thôi. Mà đi


Disneyland 1972 Love the old s