
mẹ. Kimi mặc áo quần thể tháo nhìn rất đáng yêu, lại còn đội mũ lên cho ấm trông y như một con gấu bông nhỏ, tay đưa con hổ bằng bông cậu bé yêu thích mà gặm. Dì Tư nói:
– Hai con có gì mà mới sáng sớm đã sôi nổi với nhau thế. Chưa kịp hôn quý tử mà đã … Không khéo thằng bé sẽ dỗi đấy.
Minh Thư chỉ im lặng, cô uống một chút sữa tươi rồi lẳng lặng nhìn Kimi. Kỳ Tuấn không ăn nữa, anh kéo ghế lại gần và nói giọng ngọt ngào:
– Con trai, lại đây nào. Ba đưa con đi tắm nắng nha.
Rồi giao con trai lại cho Minh Thư sau vài phút nâng niu, âu yếm, Kỳ Tuấn nói:
– Anh tin rằng gia đình của chúng ta mới là điều anh mong muốn hiện tại. Anh không muốn biết quá khứ.
– Tại sao chỉ trong một đêm thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi?
– Điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Đừng quá quan trọng suy nghĩ của anh. Cuộc sống hiện tại rất tốt. Em không cần phải thế đâu.
Hôn lên hai má Minh Thư rồi Kỳ Tuấn lái xe đi làm, vừa tới nơi thì anh đã hùng hổ tiến thẳng vào phòng riêng của Phương Dung và hai tay xuống bàn:
– Đã nói bao nhiêu lần cô không được đụng tới mẹ con cô ấy?
– Tức giận đó hả?
– Có cần tôi phải lập lại không?
– Cũng nên dạy vợ anh đừng đụng phạm tới người đàn ông của tôi. Đã khiến người khác bỏ gia đình rồi lại còn quay lại miệt thị là sao? Tôi không kiềm chế được loại người này.
– Một lần nữa tôi cảnh cáo cô…
– Thì anh làm gì được tôi hả? Hâm dọa thôi thì tôi không biết sợ đâu.
– Tôi dám làm thì tôi dám chịu. Tôi dám dấn thân vào chuyện này tức là tôi không sợ có ngày mất cô ấy. Tôi sẵn sàng hi sinh tất cả, cô cần sự kiên nhẫn, vì tất cả chúng ta. Cô nghe tôi chứ?
Rồi Kỳ Tuấn bỏ ra ngoài. Tâm trạng anh đang bị giày xéo nặng nề, chỉ mới xa vợ con mấy ngày mà Tuấn đã nhớ đến chịu không nỗi. Sau này làm sao anh có thể tập sống mà không còn có cô và thằng con đáng yêu bên cạnh. Khi Phương Dung luôn là một quả bom nổ chậm sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào.
Đã có những lúc anh muốn nói thật tất cả bởi vì sự tự giác luôn mang lại một kết quả có lợi. Nhưng thực sự con người thích hưởng thụ hơn là chịu đựng. Tuấn là một trong số đó. Anh không biết đến bao giờ Minh Thư mới có thể tha thứ cho mình cũng không chắc khi tha thứ rồi cô có chịu quay về làm vợ anh như ngày xưa hay không. Tuấn có vẻ quá thực dụng trong suy nghĩ nhưng cuộc sống là vậy. Sống tức là phải lựa chọn, và đôi khi lựa chọn không phải bao giờ cũng chọn con đường lẽ ra mình biết là phải chọn.
Những lúc này, Kỳ Tuấn lại nhớ tới lời răn đe của Đàm Phúc trước kia. Giờ anh mới cảm thấy nó đúng vô cùng. Đi trên con đường mình lựa chọn, nếu thành công thì không nói còn dẫu có thất bại thì cũng không có quyền trách móc bất cứ ai ngoài chính mình.
Chap 72:
Trình Can đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh như một thợ săn đang ngồi im chờ đợi động tĩnh từ con sói sẵn sàng đi săn bất cứ lúc nào. Phương Dung và Trình Can vẫn sống chung một nhà, tự bao giờ họ đã nhìn nhau như hai người xa lạ. Bữa ăn gia đình hôm nay dường như quá lạc lõng, Nhã Trúc cùng Vương Khang cùng ông Minh và cô vợ trẻ Thanh Nhi đã đến. Can đón tiếp với khuôn mặt không hề có mùa xuân:
– Chào mọi người.
– Nhà của anh hai tuyệt quá.
– Vẫn vậy thôi mà.
– Khác chứ. Từ khi kết hôn, nội thất bên trong khác hẳn.
Phương Dung đang ở trong chuẩn bị thức ăn dọn lên bàn, trong bữa ăn, ông Minh nói:
– Dạo này công việc ở tòa soạn không làm con bận rộn chứ?
– Cũng có một chút. Nhưng nếu có thì cũng là ít dành thời gian cho chồng của con hơn thôi. Chứ mọi việc cũng ổn thưa ba.
– Nên dành thời gian cho Trình Can, để rồi cả hai cũng phải có em bé như Kỳ Tuấn và Minh Thư chứ.
– Chị Thanh Nhi nói phải đó, hai anh chị ấy giờ đi đâu cũng kè cánh bên nhau, trên tay còn có một thằng nhóc dễ thương trong đáng yêu cực.
Nhã Trúc hồ hởi nhận xét, Trình Can nhoẻn cười:
– Không ai cũng phải thích chơi ngông, nói muốn làm bố là làm được đâu em gái.
– Thế chị dâu đã sẵn sàng làm mẹ chưa?
Phương Dung nhún vai:
– Chị chưa nghĩ tới. Anh chị kết hôn vẫn chưa tròn năm, vấn đề này có lẽ còn sớm đó em.
– Chắc tại chị quá giành thời gian cho công việc. Trông chị ấy có vẻ yêu nghề và tâm huyết với nhiệm vụ được giao.
Phương Dung nhìn Vương Khang, có vẻ cô không mấy đồng tình với phát ngôn của anh chàng. Ông Minh cũng im lặng. Một lát sau, lúc mọi người chuẩn bị ra về, ông Minh nán lại:
– Con cảm thấy thế nào?
– Ý ba là sao ạ?
– Minh Thư sắp hết ngày phép. Rồi cô ấy sẽ quay trở lại, trước khi con được đưa lên, đã khẳng định rõ con chỉ là người thay thế.
– Dạ con biết.
– Nhưng ba vẫn rất công bằng với con. Sẽ có một cuộc biểu quyết để bầu lại. Chồng con cũng đồng ý với quyết định này của ba.
– Con nghĩ điều đó là nên ba ạ. Con cũng được tín nhiệm thì tại sao con có thể dễ dàng buông xuôi được.
– Đúng. Ba không phủ nhận điều đó. Chỉ có điều, ba đã phát hiện Minh Thư trước con. Và ba đã chọn cô ấy.
– Con hiểu mà. Ba không phải khó xử đâu.
Phương Dung cay cú với từng lời một của ông Minh, rõ ràng là bênh vực Minh Thư thấy rõ. Nhưng cô vẫn có nhiều cách khác nhau để cố lôi người khác ủng hộ mình. Cái