Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327655

Bình chọn: 9.5.00/10/765 lượt.

món gì đó.

– Vì ngày mai con phải đi xa mà.

– Con đi đâu?

– Hà Nội.

– Công tác hả con?

– Không. Con đi tìm Thư và Quang Hy.

– Mấy lâu nay dì định hỏi nhưng thấy con cũng không có thời gian rãnh rỗi nên dì thấy không tiện.

– Chuyện gì thế dì?

– Có phải con và vợ con… xảy ra chuyện gì không? Tại sao tới nỗi nó phải đem thằng bé ra khỏi nhà.

– Thư và con chuẩn bị ly hôn.

– Cái gì? Chuyện lớn thế cơ à?

– Tụi con đang trong thời gian sống ly thân.

– Trông hai con hạnh phúc thế cơ mà. Vợ chồng có lúc cũng cãi nhau, nhưng đừng hở tí là lôi nhau ra tòa. Không tốt đâu. Quang Hy lại còn quá nhỏ, sao hai đứa không nghĩ cho thông suốt?

– Thế nên ngày mai con mới đi ra ngoài đó, trước là để thăm Quang Hy. Sau là để hy vọng có thể thuyết phục cô ấy. Xem như là lần cuối cùng vậy. Con hết lời lẽ để năn nỉ rồi.

– Sao con không kiên trì?

– Sao con lại không kiên trì? Chỉ là… khi mọi chuyện đã đổ vỡ. Có thế nào thì cũng không còn như xưa. Huống chi ban đầu một trong hai tụi con kết hôn không phải là vì tình yêu. Mà là vì Quang Hy. Thôi thì, biết không thể giữ lại đối phương thì mình cũng phải buông tha cho người ta chứ. Níu kéo vô vọng thì mệt mỏi cho cả hai.

– Con trưởng thành thật rồi Kỳ Tuấn à!

– Dì nói sao?

– Dì cứ nghĩ, theo cách giáo dục của mẹ con, con sẽ mãi mãi là một cậu ấm ăn chơi bất cần đời và làm việc mà không cần nghĩ tới hậu quả chứ.

Kỳ Tuấn cười khanh khách, rồi anh lại tắt nụ cười rất nhanh:

– Nhưng, chuyện con làm sai với Minh Thư lại là việc làm cuối cùng trước khi con trưởng thành. Nên giờ con phải chịu!

– Chúc con may mắn.

– Con ăn xong rồi. Ngon lắm đó dì!

– Ngủ sớm đi! Ra đó còn xa. Dì gửi lời thăm mẹ con Minh Thư nhé!

Một ngày cũng như mọi ngày, khi mà Thư và cậu con Quang Hy đã dần bắt kịp nhịp sống thôn quê yên tĩnh và không phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì. Hôm nay, lúc vừa trang điểm nhẹ, Thư chợt nhìn sang lịch treo tường, mới đó mà đã nửa tháng kể từ ngày cô bồng con bỏ đi. Thời gian trôi không nhanh nhưng đối với Thư, một cuộc sống thay đổi bất chợt làm cô cảm thấy lạ lẫm. Một cuộc sống những tưởng đã rất êm đềm và không còn chút lo âu bất ngờ gặp con sóng dữ rồi đánh chìm luôn bầu hạnh phúc khó khăn lắm mới tìm thấy được.

– Mẹ… mẹ …

Cậu bé Quang Hy cũng thức dậy theo, trời đã bắt đầu vào mùa đông và miền Bắc thì rất lạnh. Thư mặc áo khoác vào cho con, cậu bé về đây thiếu thốn đủ thứ nhưng điều làm Thư thực sự lo lắng, cô không nghĩ đứa nhóc mới hơn tuổi đầu lại biết nhớ ba. Thư không rõ những tiếng gọi ba đơn phương của cậu bé chỉ là bất chợt xuất hiện trong tâm trí non nớt của cậu hay vì cậu biết nhớ ba thật sự. Vì có đêm nào mà Kỳ Tuấn không chơi đùa, ẵm bồng và nâng niu cậu bé.

– Quang Hy ngoan, hôm nay con muốn đi đâu?

– Xe lửa. Xe lửa …chạy …xình xịch…

– Con nói gì thế?

– Xình xịch…

Thư mới nhớ ra đó là món đồ chơi cậu bé thích nhất, Kỳ Tuấn đã đặt mua từ nước ngoài một bộ mô hình xe lửa khi tình cờ trông thấy con trai mê tít loại phương tiện ấy trên TV. Đúng là, chiều con thì Kỳ Tuấn là số 1.

– Thằng bé nói gì vậy Thư?

Bố dượng của Thư nói vọng từ bên ngoài, ông đang thưởng thức chén chè ấm áp trước khi bắt đầu một ngày mới. Ông trông rất vui khi thấy cậu bé đi ra từ cửa phòng:

– Lại đây ông hôn cháu nhé!

Thư nhìn cách ông bố dượng ôm ấp con trai cô, lòng Thư lại cảm thấy có một cảm giác lâng lâng khó tả. Bất chợt cô nói:

– Quang Hy, chào ông ngoại đi con!

– Ông ngoại.

Ông nhìn Minh Thư, đôi mắt rưng rưng như muốn vỡ òa…

– Con cho thằng bé gọi dượng là ông ngoại sao?

Thư cũng nhìn ông một cách lạ lẫm, rồi cô khẽ gật đầu. Quang Hy chạy lại rồi Minh Thư bồng con trai lên. Cô nói:

– Con đi ra ngoài !

– Dượng có thể trông thằng bé cho con.

– Dạ thôi khỏi, con muốn Quang Hy quen với nơi này.

Mỗi sáng Thư thường dắt con trai đi dạo quanh làng, cậu bé đã dần quen thuộc và thường xuyên chạy trước. Cô ghé lại những chốn quen thuộc trước đây hoặc đi thăm những người hàng xóm cũ. Những người bạn thuở ấu thơ. Nhưng giờ đây Thư khác xa họ, cô mang một cơn gió hiện đại thoảng qua ngôi làng vẫn còn khá cổ kính và hoang sơ này. Từ dáng người đến cử chỉ. Và, ở nơi này, chỉ có duy nhất một người có cùng phong cách hiện đại và trở nên là một điểm lạ lẫm, khiến mẹ con Minh Thư không quá lạc lõng…

– Chào em!

– Sao lúc nào trông em cũng không mấy thoải mái vậy?

– Đâu có gì. Em lúc nào cũng thế mà. Thế trông sắc mặt em tệ lắm ư?

– Chỉ là không tươi cho lắm.

– Em già rồi. Tươi gì nữa hả anh?

– Em lúc nào cũng đẹp.

Thư không nói gì, cô quay sang chỗ khác và trông thấy Quang Hy đang thích thú với những đứa trẻ cùng làng đang chơi đùa cùng cậu. Cô vẫy tay chào cậu bé, cậu bé cười tươi đáp lại. Bà Trầm vừa đi chợ về, trông thấy Minh Thư đang có tâm trạng khá tốt khi nói chuyện với Hữu Vinh. Bà nói:

– Thư, mẹ dắt Quang Hy về nhà nhé!

– Mẹ cho nó uống sữa hộ con.

– Cũng được.

Sau hai giờ bay, cộng thêm ngồi xe về Đường Lâm. Trình Can khá mệt mỏi còn Kỳ Tuấn thì cứ nôn nóng sốt ruột, cả hai đứng trước làng cổ Đường Lâm. Trình Can nhăn mặt:

– Tại sao ở một làng


XtGem Forum catalog