
n mới ra nông nỗi này phải không?
– Nè, coi kìa em, sao lại lớn tiếng với chị Thư?
– Bỏ đi, chị ấy lúc nào mà không như vậy? Ngày trước khiến anh hai và anh Tuấn phải đấu đá nhau, còn bây giờ thì…
– Em à, có thôi cái tính trẻ con thế được không?
– Bộ em nói sai hả?
– Nhưng đây là chuyện gia đình họ.
– Cậu Khang, đừng cản Nhã Trúc. Nếu trách móc tôi nặng lời đến cỡ nào mà có thể làm Kỳ Tuấn tỉnh lại, tôi cũng chịu hết.
– Chị Thư, chị đi đâu vậy?
– Quang Hy vẫn ở nhà chờ tôi. Hai người ở lại nha…
Rồi Minh Thư đi về. Vương Khang lườm mắt nhìn Nhã Trúc, cô tức giận:
– Sao anh lại cản em? Phải nói để chị ấy rõ chứ.
– Chị Thư ít đầu óc và thiếu suy nghĩ như em sao? Chị ấy đã tự trách mình nhiều lắm rồi. Em không ở bên cạnh động viên để chị ấy thôi làm chuyện quẫn trí thì thôi. Đằng này còn buông lời trách móc, Kỳ Tuấn đã nằm ở đây, giờ em muốn Quang Hy thiếu luôn sự chăm sóc của mẹ hả? Em đừng quên, tìm đến cái chết, chị Thư giỏi hơn Kỳ Tuấn nữa đấy.
Nhã Trúc im lặng. Vương Khang thở dài:
– Chúng ta vẫn trẻ hơn họ rất nhiều. Em hiểu được thì tức là họ cũng hiểu được. Nhưng chuyện của hai người đó về riêng tư, chúng ta dù sao vẫn là người ngoài cuộc. Và chúng ta nên lo chuyện trong cuộc của chúng ta!
– Chuyện gì?
– Về nhà và diện kiến mẹ anh.
– Ở Long An hả?
– Em định không về nhà mẹ chồng luôn à?
– Ừ, thì đi!
Thư đi về nhà, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Ánh Tuyết và Đàm Phúc cũng đang ở nhà và chơi đùa với bé Quang Hy. Minh Thư có nhoẻn cười:
– Quý hóa quá, hai người đến nhà chơi.
– Biết em bận rộn với Kỳ Tuấn trong bệnh viện, anh và Tuyết phải dành thời gian hẹn hò tại đây để săn sóc Kimi giúp em.
– Vậy thì cảm ơn anh và Tuyết nhé. Ủa? Mà con em đâu rồi?
– Tớ vừa dỗ nó ngủ. Thằng bé hôm nay đi cả ngày trong công viên. Nó có thể gọi được “ba Tuấn”, “mẹ Thư” rồi đấy.
– Cơm dọn sẵn rồi, thôi qua dùng bữa với tớ rồi hai người còn về sáng đi làm sớm nữa.
– Ừ. Nói tới ăn uống tớ đói quá rồi.
Minh Thư vừa đứng dậy thì thấy trời đất tối sầm lại, mọi thứ như quay cuồng trước mắt cô. Thư suýt ngã xuống sàn nếu Đàm Phúc không nhanh tay đỡ cô…
– Em làm sao thế này? Thư..
– Không. Em chỉ chóng mặt chút thôi.
– Trời ơi, chắc cậu không lo ăn uống gì. Sao cậu xem thường sức khỏe thế?
– Hai người làm gì vậy? Tớ chỉ thấy chóng mặt chút thôi mà. Thôi, ngồi xuống đi! Ngồi xuống.
Đàm Phúc và Ánh Tuyết lo lắng nhìn nhau, Minh Thư mỉm cười:
– Hai người yên tâm, em không lo sức khỏe của em thì cũng phải cố gắng giữ hơi sức để đến chăm sóc Kỳ Tuấn chứ. Em biết anh ấy cần em mà.
Ngày hôm sau, Minh Thư lại đến bệnh viện, cô cảm nhận được cơ thể đang yếu dần đi nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Hôm nay Thư mang theo cả bé Quang Hy cùng đi. Thư lái xe đến bệnh viện thì chợt nhận được tin nhắn của Hữu Vinh, Thư đọc xong, tặc lưỡi rồi cho xe quay lại. Cô chạy đến sân bay Tân Sơn Nhất, Hữu Vinh vẫn đứng chờ cô. Minh Thư đi tới và nhận được từ Hữu Vinh cái nhìn đầy thiện cảm:
– Sao? Chịu rời khỏi chồng em một lúc để đến gặp anh rồi hả?
– Vâng.
– Nhưng vẫn có 1 tiểu vệ sĩ đi theo kia kìa!
– Anh về Hà Nội à?
– Không. Anh đã nhờ người chuyển hành lí của anh vào đây. Anh sẽ về lại Australia. Lần này anh về, gặp lại em và anh hi vọng khi đi đã có thể đưa em sang đó cùng. Cuộc sống của anh bây giờ không còn chịu dưới sự quản thúc của ba mẹ, anh nghĩ anh có thể có được em. Nhưng, … thật tiếc rằng
– Cuộc sống không bao giờ biết ta muốn gì.
– Anh đã suy nghĩ suốt nhiều ngày qua. Chắc anh sẽ học cách quên em như em đã quên anh và chấp nhận một tình cảm mới giữa chúng ta. Tình bạn.
– Cho em gửi lời hỏi thăm gia đình.
– Không chúc anh sớm tìm được người mới à?
– Có khi lại gặp ngay trên chuyến bay này đấy.
– Vậy à? Thế thì anh phải nhanh vào thôi.
– Tạm biệt.
Hữu Vinh đưa tay ra, Minh Thư mỉm cười chấp nhận cái bắt tay hữu nghị giữa hai người. Hữu Vinh tươi cười đi vào trong còn Minh Thư thì vui vẻ trở ra. Chợt, cô nghe tiếng gọi:
– Minh Thư…
Cô quay lại nhìn Hữu Vinh, anh vui vẻ:
– Anh cũng mong em sẽ luôn hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Anh biết rồi anh ấy sẽ tỉnh lại.
Minh Thư gật đầu vẫy tay chào, cậu nhóc Quang Hy cũng bắt chước mẹ, vẫy tay chào Hữu Vinh, cả hai quay đi trong khi Hữu Vinh cứ đi mà ngoái đầu lại. Chợt anh va vào một cô nàng đang vừa đi vừa lẩm bẩm một giai điệu theo chiếc ipod nhỏ cài trên bâu áo măngtô. Cô nàng té nhào vì cú va chạm:
– Đi đứng kiểu gì vậy hả?
– Xin lỗi, xin lỗi cô. Tôi không cố ý!
Vé máy bay và hộ chiếu của cô nàng cũng rơi ra, Hữu Vinh vô tình nhặt lại và phát hiện cô nàng cũng có một cái tên rất dễ thương. Anh mỉm cười:
– Minh Thư là tên của cô hả?
– Tôi quen anh sao?
– Không. Tôi cũng có quen một người tên Minh Thư.
– Bạn gái anh hả?
– Có chồng rồi.
– Cô vừa mới xuống máy bay hả?
– Đâu… Sang đó học tìm cái bằng MBA đó chứ.
– Du học sinh hả?
– Sydney, Australia.
Hữu Vinh phá ra cười thành tiếng nhìn cô nàng có đôi mắt tròn. Anh chàng nói:
– Trùng hợp thật!
Minh Thư đi chưa đến nơi đã nghe giọng nói của bà Kim quát inh ỏi. Bà đang đứng tranh cãi