XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327804

Bình chọn: 10.00/10/780 lượt.

khách, sau khi kể lại mọi chuyện cho Ánh Tuyết và Nhã Trúc nghe. Minh Thư thở dài:

– Tớ mệt mỏi với thằng con quá rồi.

– Cậu không thấy Quang Hy giống hệt cậu ở cái tính hễ phật lòng ai là không hề hé môi một lời nào mặc cho người ấy có điên tiết thế nào sao?

Nhã Trúc phân bua:

– Nhưng lâu nay nó rất hiền lại ngoan ngoãn. Sao lại có chuyện này xảy ra?

– Phải tìm xem nguyên nhân vì sao cái đã. Nhưng cậu phải mềm mỏng, còn nếu không, tớ e cậu không bao giờ tìm được câu trả lời của con trai cậu đâu. Nó quá giống cậu. Chỉ có một người có thể làm cậu mở lời trước khi cậu hết giận, nhưng…

– Đừng nhắc chuyện đó ở đây.

Ánh Tuyết gật đầu, cô hiểu Minh Thư không muốn bối rối khi nghĩ về Kỳ Tuấn. Vừa sang Mỹ thì đã bị bà Kim đổi địa chỉ, giấu tin tức và cách ly với mẹ con cô ở Việt Nam. Thư dẫu rất buồn và thương nhớ Kỳ Tuấn nhưng cô vẫn gạt đi nước mắt mà nuôi cậu con trai khôn lớn. Cậu bé đã được 6 tuổi, vẫn có gương mặt y chang mẹ nhưng cá tính thì giống hệt ba.

Buổi tối, Thư bí mật sang phòng của Quang Hy. Cậu bé uất ức khóc đến sưng húp mắt, Thư vạch xem thử, cô quả thực đã mạnh tay với cậu bé. Những vết đỏ vẫn hằn lên làn da non nớt của cậu. Khi đánh con lòng Thư cũng đau như cắt, nhưng cô không muốn cậu con trai trở nên khó dạy khi thiếu vắng tình thương của cha. Thư vuốt tóc con trai và thầm nghĩ ngợi, Kỳ Tuấn đã đi quá lâu rồi. Hoặc là anh vẫn còn nằm trên giường và chịu sống cảnh thực vật. Hoặc anh đã tỉnh lại và không nhớ gì nhưng cũng có khi chưa quên nhưng cố tình không muốn nhớ…

Sáng hôm sau, Minh Thư lên phòng và gọi Quang Hy dậy. Cậu bé phải đến trường , Thư nhẹ nhàng:

– Kimi, dậy đi học nào!

– Không.

– Con nói gì thế?

– Không muốn đến trường. Mẹ đi ra ngoài đi.

– Con tập cái thói hỗn xược đó từ ai vậy? Có muốn mẹ lại đánh con như hôm qua không?

– Mẹ không thương con nữa. Con không nói chuyện với mẹ.

– Cái thằng này…

Minh Thư vừa định giơ tay đánh Quang Hy, cậu bé lại òa khóc. Trình Can chạy tới can ngăn:

– Thư, dừng lại!

– Đừng cản em, nó càng ngày càng khó dạy.

– Để anh đưa cháu đi học, được không?

Minh Thư nghe lời Trình Can và đi ra ngoài. Trình Can nhìn Quang Hy rồi nói:

– Anh bạn nhỏ, nói cho chú Can nghe, tại sao con không chịu đến trường?

– Chú có nói cho mẹ con nghe không?

– Đây là chuyện của những người đàn ông. Làm sao mẹ con biết được?

– Có thật thế không ạ?

– Chú Can luôn là bạn tốt của con mà.

– Được. Vậy thì con nói.

Hai chú cháu thủ thỉ với nhau, Minh Thư sốt ruột ở ngoài chờ, quả nhiên thật lạ, chỉ hơn mười phút sau, Trình Can đã bồng Quang Hy xuống nhà với bộ đồng phục tươm tất và tay vai đeo balô trong một tư thế sẵn sàng đến trường. Trình Can đặt Quang Hy xuống:

– Bây giờ con ra xe ngồi trước, nếu con chịu làm theo lời của chú. Chắc chắn con sẽ có điều con muốn. Chú đã nói gì với con?

– It’s okay!

Rồi Quang Hy nhanh nhảu chạy đi. Minh Thư nhìn Trình Can, anh bật cười:

– Sao? Ghen tị với tài dụ dỗ con nít của anh đúng không?

– Anh đã mua chuộc nó bao nhiêu món đồ chơi?

– Không. Không tốn chút nào.

– Thật à?

– Thật ra thì mọi chuyện không đến nỗi to tát cho mấy. Chỉ có điều, em có một đứa con trai rất thông minh và hiểu chuyện. Anh không nói nguyên nhân thằng bé cứng đầu và có phần vô phép với em. Anh đã nói cho nó hiểu và hai mẹ con tự làm hòa với nhau nhé.

– Sao anh biết chuyện mà tới đây?

– Cô bạn thân của em.

– Sao lại phiền anh như thế chứ? Chẳng lẽ em không dạy được con trai em.

– Có những vấn đề, không phải lúc nào đứa trẻ cũng muốn chia sẻ với mẹ. Nhất là khi đó lại là một cậu con trai, có trái tim rất tình cảm được di truyền từ bố nó.

– Chuyện này liên quan đến Kỳ Tuấn hả?

– Rồi em sẽ hiểu. Anh đi làm đây.

Minh Thư đưa con trai tới trường, cậu bé vẫn không nói chuyện với mẹ câu nào. Cô dắt con trai vào cổng trường và nghiêm mặt:

– Mẹ không quên lời hứa, nhưng hôm qua mẹ phạt con bởi vì con làm sai mà không chịu xin lỗi bạn. Con có muốn ăn kem nữa không?

Quang Hy không trả lời nhưng có vẻ cậu bé rất muốn. Minh Thư thở dài:

– Mẹ luôn thương Kimi nhất. Hôm nay mẹ sẽ dắt con đi ăn kem, với điều kiện con phải vào xin lỗi bạn.

Rồi cậu bé Quang Hy bất ngờ chuyển đổi sắc mặt, cậu bé đẩy Minh Thư ra xa và hét to:

– Không cần kem của mẹ đâu.

Quang Hy chạy một mạch vào trong, Thư không hiểu cậu con trai tại sao lại phản ứng quá khích như vậy. Cô cần sự tập trung cao nhất trước khi trở về tòa soạn. Nhưng cô không thể nào tập trung được. Thư cố mong thời gian trôi qua thật mau để cô có thể đến trường mẫu giáo sớm hơn. Chợt cô nhìn lên cái ngón áp út của mình, mặc dù Thư không còn đeo nhẫn nhưng không lúc nào chiếc nhẫn rời khỏi người cô. Nó vẫn nằm im trên sợi dây chuyền trên cổ, nằm cạnh kỷ vật của ba thành viên trong gia đình: mặt dây chuyền hình bình sữa.

– Cô nói sao? Thằng bé đã chịu xin lỗi bạn rồi ư?

– Nhưng Quang Hy có vẻ không vui. Tôi có hỏi nhưng bé không chịu nói. Gia đình có gặp chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng của bé không ạ?

– Tôi có phạt nó vì tôi nghĩ nó chơi mạnh tay với bạn mà lại không xin lỗi.

– Theo tôi nguyê