
đi lòng vòng và tìm xem có sách gì nên mua hay không. Chợt, Thư chú ý một quyển tiểu thuyết khá dày với tên gọi rất đáng làm cô chú ý: “Kế hoạch làm bố”. Thư tiến lại gần và chú ý tên tác giả: Key. Một cái tên rất con gái, cô mỉm cười và chọn lấy trong cả chục cuốn sách cô muốn mua với suy nghĩ có khi nào rãnh rỗi thì lấy ra đọc. Có khi nào câu chuyện này có gì giống với kế hoạch làm bố của Kỳ Tuấn hay không…
Nghĩ cũng lạ. Quyển sách này đặc biệt bởi vì nó nằm trong loại sách dường như sắp được mang đi. Nhưng Thư vẫn muốn chọn và mua nó. Minh Thư hỏi:
– Tại sao …
– Cô cũng cảm thấy chán nản với quyển sách này à?
– Không tôi chỉ… thế quyển này rất chán à?
– Nó sẽ là một best-seller ở đây nếu như không có một cái đoạn kết nhạt nhẽo, chẳng ai hiểu gì. Tôi cũng có một cuốn ở nhà. À mà nếu cô thích thì cứ đọc, rất đáng để suy ngẫm đấy. Chỉ có cái đoạn kết là mất điểm thôi…
– Mẹ ơi!… Con tô tượng xong rồi.
– Về nhà được chưa? Ngày mai phải đi học nữa đấy con trai.
– Mẹ lại quên rồi, mai là chủ nhật mà.
– Ồ, mẹ quên mất. Thế là ngày mai Quang Hy ở nhà chơi cả ngày rồi.
– Ngày mai mẹ ở nhà với con chứ?
Buổi tối, Minh Thư lấy mấy quyển sách dành cho người lãnh đạo ra mà đọc. Cô đọc đến mỏi mòn và chuẩn bị đi ngủ thì Quang Hy đẩy cửa phòng cô và chạy vào:
– Mẹ …
– Chuyện gì thế con?
– Con không ngủ được.
– Muốn vào ngủ với mẹ à?
– Có thể lách luật một đêm không?
– Ừ. Vào đây với mẹ.
Cậu bé dụi mắt, Minh Thư nói:
– Con trai lớn rồi mà vẫn còn nũng nịu mẹ.
– Mẹ kể chuyện cho con nghe đi.
– Lâu nay con đâu có thích nghe kể chuyện.
– Giờ thì có. Hôm nay con muốn.
Thư không biết phải kể với con trai câu chuyện gì, câu chuyện cuộc đời của cô chăng, nhưng làm sao thằng bé hiểu được. Thấy Quang Hy vẫn mở mắt nhìn mình, Thư mỉm cười:
– Bây giờ mẹ chẳng nhớ ra được chuyện gì để kể với con. Vậy thì làm sao?
– Ba có biết kể chuyện không vậy mẹ?
– Có chứ. Mà Kimi nè, nếu như gặp lại ba, con có nhận ra không?
– Nhận ra chứ. Kimi xem hình ba Tuấn mỗi ngày. Ba Tuấn rất đẹp trai. Đẹp trai nhất trong trường của Kimi luôn.
Minh Thư bật cười hôn hai má bầu bĩnh của cậu bé. Cậu bé nói:
– Vậy mẹ đọc cái quyển đó đi.
– Sách người lớn. Sao con hiểu được?
– Nhưng con muốn.
– Nằm xuống và nhắm mắt lại.
Rồi Minh Thư lại mở quyển tiểu thuyết ra và đọc, cô đã khá ấn tượng với tựa đề “Kế hoạch làm bố”, Thư lật ra từng trang từng trang và bắt đầu đọc. Cô đọc qua loa vì đã khá buồn ngủ khi nhìn toàn chữ là chữ. Cậu con trai thì vẫn mở mắt, Thư đành cố đọc:
– “…Và cô ấy đi vào tim tôi, với đôi mắt sâu thoáng lạnh lùng nhưng rất lôi cuốn, dáng đi như một người mẫu và đặc biệt là cách nói chuyện mà trước đây chưa bao giờ cô gái nào nói với tôi như thế. Có lẽ tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên…”
– Mẹ đọc đoạn này chán quá, lật giữa cuốn sách đi.
– Cái gì? Tại sao lại là giữa?
– Đoạn giữa thì mới bắt đầu hay. Phim hoạt hình cũng thế mà.
– Được rồi…
– “…Tôi không hiểu được cô ấy nghĩ gì? Tôi luôn yêu cô ấy bằng một tình yêu chân thành nhưng không thể thoát khỏi nỗi hoang mang mà tôi cần thiết có. Có ai lại cảm thấy thoải mái khi sống với yêu thương mà lại có được từ một sự dối trá. Tôi luôn nhìn cô ấy, cố để cô ấy phát hiện và suy nghĩ tôi có điều muốn nói. Nhưng, làm sao mà cô ấy hiểu được. Trong mắt cô ấy, tôi chẳng là gì cả. Mà nếu tôi có là gì, thì chắc có lẽ đó cũng chỉ vì tôi là cha của đứa con trong bụng cô ấy mà thôi…”
…
– “… Cuộc đời này cho tôi nhiều thứ mà có khi thứ đó là cả một đời người ta đi tìm. Nhưng cũng không cho tôi thứ mà thôi thèm khát nhất. Tình yêu. Tình thương. Gia đình. Người ta nói tôi đã thay đổi. Tôi nhận ra tôi thay đổi. Và tôi nhận ra em cũng thay đổi. Vì tôi. Vì gia đình của chúng tôi…”
…
– “ Tôi đã khóc khi tôi trông thấy thằng bé. Nếu có thể thì anh vẫn muốn nói với em rằng, không có trò chơi nào làm nước mắt anh rơi nhiều như thế đâu. Nếu anh có thể chạy nhanh hơn thời gian, anh mong rằng anh sẽ không bao giờ kéo em vào trò chơi này. Anh sẽ yêu em một cách sáng suốt hơn dù có lẽ với cái tính cách của anh thì em sẽ chẳng bao giờ gắn bó cuộc đời mình với một kẻ như anh…Nhưng bây giờ anh không muốn nghĩ gì hết. Trước mặt anh là một thằng nhóc trắng trẻo, khỏe mạnh nằm bên cạnh em. Dù em đang rất ghét anh, em đang ghét hay em luôn luôn ghét nhỉ? Em biết không? Khi đó, anh tự hứa với lòng, đây là gia đình nhỏ của anh. Chỉ của anh thôi. Anh sẽ bảo vệ điều đẹp đẽ này bằng tất cả những gì có thể…”
Cô vẫn tiếp tục đọc, cậu con trai Kimi đã ngủ từ lúc nào, Thư đã quên và không nhớ rằng bên cạnh cô còn có cậu con trai. Quyển tiểu thuyết đã cuốn sâu cô vào câu chuyện đến hàng giờ. Thư cảm thấy có gì đó không bình thường, bởi vì xuyên suốt quyển tiểu thuyết dường như diễn đạt chính cuộc sống hôn nhân của cô và Kỳ Tuấn. Thư không thể xem đó là trùng hợp được nữa, cô vẫn tiếp tục đọc và đọc :
– “… Mất em anh đau anh biết anh hiểu tất cả không thuộc về ký ức ngày xưa khi ta bên nhau thì chỉ có chăng là hạnh phúc ảo. Anh không biết mình phải sống như thế nào? Có gan làm thì có gan