Pair of Vintage Old School Fru
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325583

Bình chọn: 10.00/10/558 lượt.

Tuấn vỗ vai Vương Khang:

– Sao lần này chịu làm tài xế cho tiểu thư đỏng đảnh vậy?

– Tụi này là bạn mà.

– Ngồi lên được Nouvo LX của cậu thì hẳn phải chiếm vị trí quan trọng lắm đây.

– Thôi, đừng chọc ghẹo nhau nữa.

– Em đến đây đã đói lắm rồi. Hai người không có gì đãi em ăn sao?

– Có thì có. Nhưng phải nấu.

– Vậy thì em và chị Thư sẽ vào bếp. Anh và Khang thì lo dọn một bàn tiệc linh đình ngoài ban công đi nhé !

– Cũng được thôi. Làm cái gì ngon vào nhé !

Nhã Trúc và Minh Thư bước vào căn bếp rộng rãi và tiện nghi, thấy căn bếp ngăn nắp sạch sẽ, Nhã Trúc nói:

– Chị chăm lau dọn quá nhỉ?

– Anh chị đi làm suốt, ít khi nấu ăn. Nên đồ đạc vẫn còn mới.

– Cuộc sống trước và sau hôn nhân như thế nào?

– Em phỏng vấn chị đó hả?

– Em đang lấy đề tài của anh chị làm bài luận văn.

– Hả?

– Chỉ làm nền thôi.

– Mà đề tài gì?

– Hôn nhân bất đắc dĩ.

– Em biết anh chị thế nào không mà gọi là hôn nhân bất đắc dĩ?

– Nhưng có. Đúng không nè?

– Thôi đi cô. Nói về cô đi, nhất định lần trở về đột ngột phải có liên quan đến cậu nhân viên ngoan nhất của tôi.

Nhã Trúc ngừng lại không cười nữa, cô nhìn ra ngoài kia, nơi Vương Khang và Kỳ Tuấn đang lau bàn ghế, trang trí bữa tiệc nhỏ dành cho 4 người. Kỳ Tuấn hỏi:

– Đêm qua hai người ở chung à?

– Phải. Nhưng là ở chung nhà chứ không phải chung giường.

– Nếu trở về trong một phút đột ngột thế này, chắc chắn cô ấy cũng sẽ cho cậu một bất ngờ.

– Theo anh, đó có phải là việc những e-mail thương nhớ đêm ngày của tôi đã đơm hoa kết trái rồi không?

– Thôi đi Romeo giữa đất Sài Thành ơi …Con gái bây giờ không động lòng vì mấy cái chuyện cổ xưa như thế đâu.

– Đừng có châm chọc nhau nhé, tôi với anh chưa thân thiết đến cỡ đó đâu.

– Ừ biết rồi. Nhưng ít ra cậu cũng đã từng phải ngồi nghe ý kiến của tôi.

– Vậy bất ngờ đó là gì? Anh có đoán được không?

– Tôi chỉ có thể dành hai chữ bất ngờ dành cho cậu thôi. Có thể làm cậu muốn nhảy lên tận mây xanh vì sung sướng cũng có thể làm cậu nhảy ùm xuống nước, văng tục vài câu và nói : “Chết đi cho rồi!”

– Thái Kỳ Tuấn !

– Im lặng, tôi đã nói là không có đùa giỡn

Ở trong bếp, cuộc nói chuyện giữa Minh Thư và Nhã Trúc cũng sôi nổi không kém:

– Nếu không muốn tiếp tục, tốt hơn hết là hãy nói rõ với người ta một tiếng. Vương Khang là một anh chàng có nghị lực, nhưng cũng dễ dàng bị chi phối nếu lãnh nhận thất bại.

– Chị cũng nghĩ em sẽ làm vậy hả?

– Sao? Không đúng à?

– Giữa tháng 4 này, ai cũng đang gấp rút vào kỳ thi cuối kỳ, thậm chí không ra ngoài dù chỉ là đi café thì làm sao em có thể quay về. Chỉ là em cảm thấy, việc nói rõ với Khang còn quan trọng hơn cả việc học mà. Em không nên để anh ấy chờ đợi vô ích nữa.

– Nhưng em từ chối cậu ấy theo cách thật khó chấp nhận.

– Thật ra là em không chiến thắng được chính em. Em không thể bỏ qua những định kiến con nhà giàu hay nhà nghèo, nói như vậy không phải vì em chê Vương Khang nghèo, nhưng mà …Lỡ như em và anh ấy yêu nhau, không có sự thống nhất giữa hai lối sống có thể làm em và anh ấy dễ chia tay. Chị cũng biết đó, em đã từng bị lừa dối quá nặng nề,nói tóm lại, chừng nào em chưa chắc chắn về bất cứ một điều gì, em sẽ không để Vương Khang suy nghĩ nhiều cho em nữa đâu.

– Vậy là em cũng có tình cảm với Đỗ Khang à?

– Em luôn mong là nó dừng lại đúng lúc.

– Đừng cố phủ nhận những gì con tim đang thì thầm. Hãy biết lắng nghe và chấp nhận sự thật từ con tim.

– Chị nói được như em thì cũng phải làm được nhé.

– Ý chết, nhà hết rau để làm salad trộn rồi.

– Để tôi đi mua cho.

Vương Khang nhanh miệng, Minh Thư liền xua tay:

– Sao như thế được? Cậu và Trúc là khách mà.

– Hay là em với chị Thư đi siêu thị nhé.

– Em lái xe cẩn thận đấy.

Kỳ Tuấn dặn Nhã Trúc rồi thoáng nhìn Minh Thư. Nhìn cả hai xuống tầng trệt và lái xe đi. Kỳ Tuấn thở dài :

– Trông tôi có giống người sắp được hưởng niềm hạnh phúc làm cha không?

– Anh nói điên khùng gì vậy?

– Tôi hỏi cậu trông tôi có giống một người đã có vợ con không?

– Điên thật. Hỏi vậy mà cũng đi hỏi. Ai chẳng biết anh vừa cưới Hoàng Ngọc Minh Thư, đang tham gia một khóa học chuẩn bị cho đứa con đầu lòng. Hạnh phúc quá hóa điên rồi à?

– Phải.

Tuấn uống một chút rượu, anh chàng mím môi xoay xoay chiếc nhẫn cưới:

– Đúng là cô ấy sắp làm tôi phát điên thật rồi.

Minh Thư và Nhã Trúc đi vào siêu thị và chọn những bó rau tươi ngon làm salad. Nhã Trúc thì hí hửng:

– Để cho bọn họ chờ đã luôn. Lâu lâu chị em mình mới gặp mặt, lên tầng trên dọn siêu thị nào !

– Từ từ thôi, chị không chạy nhảy như em được.

Lúc cả hai đang mãi lựa chọn quần áo thì thấy một cảnh tượng không mấy gì là vui vẻ bên phía đối diện. Trình Can và Phương Dung tình tứ trao nhau nụ hôn ngay cả ở chốn đông đúc. Trình Can nhận ra ánh mắt của Minh Thư và Nhã Trúc đang nhìn, anh nói nhỏ với Phương Dung rồi Phương Dung bước xuống trước. Trình Can chạy sang :

– Em về khi nào thế?

– Lúc nãy anh đi với ai vậy?

– Là … Phương Dung.

– Em biết cô ta là Phương Dung. Nhưng hai người bước ra từ cái chỗ đó, là ý gì đây?

– Khoan hãy nói chuyện này. Anh cần nói chuyện