
ng thoải mái ở cái vương quốc đàn ông này.
– Vương quốc đàn ông?
– Ừ. Rượu, thuốc lá và những câu chuyện chỉ có những thằng đàn ông chia sẻ với nhau. Không đàn bà, không tình dục, quên hết sự đời.
– Cậu định đổi trò thật sao?
– Tớ không chắc mình đang làm đúng hay sai.
– Từ một nai tơ trở thành bad boy thì không khó nhưng từ một bad boy mà muốn thay đổi thành một quý ông thì không có dễ đâu nha.
– Tớ dư biết điều này. Nhưng…
– Tớ hiểu cậu. Nhưng tại sao cậu lại lâu chán quá với trò chơi này?
– Vì tớ đã không xem nó là trò chơi mất rồi, Đàm Phúc. Tớ phải thừa nhận với cậu như thế. Bây giờ, tớ thực sự đã yêu người phụ nữ ấy.
– Ôi không, … tồi tệ thật.
Một đêm lãng mạn với những ái ân lãng mạn trên giường, Phương Dung ngồi dậy, hôn lên môi Trình Can và nói:
– Cảm ơn anh đã cho em những phút giây hoan lạc tuyệt vời.
– Đừng nói vậy, em cũng cho anh một cảm giác tương tự như thế.
– Có anh bên cạnh thật tuyệt. Ước gì …
– Ước gì thế em yêu?
– Anh là của em mãi mãi. Của riêng em mà thôi.
– Của riêng em… là như thế nào nhỉ?
– Thì … là như thế đó.
– Là như thế nào? Anh thực sự không biết đó.
– Không lẽ anh đợi người ta nói thẳng. Em không đường đột thế đâu.
– À, vậy để anh đoán thử nha.
Trình Can mỉm cười kéo trong ngăn tủ ra, trong ánh đèn mập mờ, Phương Dung không kịp đoán là gì. Rồi Trình Can lấy ra chiếc nhẫn và đeo vào tay Phương Dung rồi nói:
– Có phải như thế này thì anh sẽ là của riêng em hay không?
Phương Dung sung sướng nhìn chiếc nhẫn nằm gọn trong ngón tay, chiếc nhẫn vừa như in vậy. Cô ôm chầm lấy Trình Can và thốt lên:
– Anh làm em phát điên về những trò ú tim thế này đấy.
– Phải để lại một chút gì đó ấn tượng chứ em yêu.
– Em cứ nghĩ anh chưa quan tâm đến chuyện này.
– Lầm rồi. Anh nghĩ đã đến lúc anh phải giữ chặt lấy hạnh phúc thực sự của cuộc đời anh. Là em đó !
– Ôi anh Can …
– Làm vợ anh nhé, Phương Dung!
Phương Dung ôm lấy Trình Can và hôn anh thật nhiều nụ hôn. Trình Can vẫn chờ Phương Dung trả lời, cô lau vội hai hàng nước mắt trên mi:
– Muốn nói không cũng không được.
– Vậy thì là …
– Vâng. Em đồng ý. Em đồng ý làm vợ anh.
Cả hai siết chặt lấy nhau, ôm ấp nhau và cứ liên tục nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Phương Dung nói:
– Nó tuyệt vời quá anh ạ !
– Em biết không, anh thèm thuồng được sống trong cảm giác hạnh phúc từ lâu lắm rồi. Ba mẹ anh chung sống không bao lâu thì ly hôn, anh thì không tìm được ai có thể hẹn hò nâng cấp thành yêu đương. Nếu có thì một là không đến với anh vì mục đích tình yêu, hai là chỉ yêu thôi và chẳng muốn đi xa hơn nữa. Cho đến khi gặp Minh Thư, anh đã bắt đầu mường tượng ra một gia đình hạnh phúc cùng cô ấy. Và kết quả thì… Thực sự mà nói anh chưa bao giờ cảm thấy trở nên hận tình yêu khi bị Minh Thư bỏ rơi và trở thành vợ của kẻ thù của anh. Nhưng giờ nghĩ lại, anh cảm thấy Chúa đã thương anh đó chứ.
– Anh kể đến đây mà vẫn không trách Người đã cho anh nhiều bất hạnh à?
– Không. Nhờ có vậy mà anh mới tìm thấy hạnh phúc thực sự của anh, chính là em. Có thể anh yêu Minh Thư trước nhưng duyên số mà. Giờ thì anh đã có em. Anh sẽ cho phép những bất hạnh tình yêu trước kia của anh xóa tan vĩnh viễn, anh trông chờ những hạnh phúc mới đến từ em.
– Em hứa. Em sẽ cho anh những điều mà anh thiếu thốn trước kia.
– Anh yêu em !
Thế là lại có một cuộc hôn nhân khác sắp diễn ra, mà liệu đây có lại phải là hôn nhân của những toan tính chỉ vụ lợi và dùng ngày đẹp nhất của cuộc đời lợi dụng nó để thực hiện những mưu đồ khác. Đã có một cuộc hôn nhân xảy ra và đang như thế, nhưng rồi hai trái tim ấy cũng dần dần hòa nhịp khi mà người lập nên kế hoạch không nhận thấy bất cứ sự việc gì đáng phải làm như thế từ đối phương. Con người mà, ai lại không muốn được sống trong một bầu trời tình cảm, biển cả yêu thương. Chỉ có những lý do buộc phải cuốn con người vào vòng xoáy trả thù mà thôi. Còn cuộc hôn nhân sắp diễn ra thì sao? Liệu có phải là một cuộc hôn nhân trong toan tính? Nó sẽ được gì khi một bên đến từ sự chân thành còn bên còn lại thì luôn là một ẩn số khó giải đáp? Cô ta thực sự là một thiên thần gãy cánh hay ác quỷ máu lạnh?
Chap 43:
Thư mở mắt ra, ánh nắng đã chiếu vào mặt. Cô choàng tỉnh giấc và như một thói quen, Thư ngước lên nhìn lịch, cô nhoẻn cười. Chỉ hơn 2 tháng nữa thôi, bé con yêu dấu sẽ chào đời. Nghĩ đến điều đó làm Thư cảm thấy vui, hôm nay cô quyết chọn một bộ áo bầu đẹp nhất để đến tòa soạn. Thật lạ là lúc mới mang thai Thư lại có ý nghĩ tồi tệ là muốn ruồng bỏ đứa bé đúng là người ta cần thời gian bình tĩnh để quyết định mọi chuyện tốt hơn.
Dòng duy nghĩ ngừng lại, túi đầm bầu Anna Nina mà Kỳ Tuấn mua vẫn còn đó, Thư không nỡ bỏ đi nhưng nếu không mặc thì giữ lại đây để làm gì.
Bản tin hôm nay chán ngắt, cầm tờ báo lên thì cũng chẳng có tin gì đáng đọc ngoài mấy cái vụ lùm xùm chính trị. Cuộc sống của một người đàn ông có gia đình và còn độc thân khác nhau như thế nào nhỉ? Kỳ Tuấn chỉ mỉm cười và lắc đầu tự cho mình câu trả lời “I don’t know”. Anh có biết cuộc sống có vợ có chồng là như thế nào ngoài cãi cọ, chơi khăm lẫ