
lỗi lần thứ hai . Đành làm thế thôi , vì ông không muốn sự nghiệp và danh dự của ông bị tổ thương .
– Mai Liên ! Bác rất tiếc khi phải nói ra , nhưng sự việc không thể làm khác được . Ta sẽ cho con toàn quyền quyết định về sự nghiệp và đời sống của con . Căn nhà con ở sắp tới đây sẽ do con đứng tên . Riêng chỉ có một điều con đừng gây ảnh hưởng gì với gia đình này nữa .
Ngọc Mai tròn mắt nhìn ông Sơn :
– Cha ! Cha nói vậy khác nào buộc em cắt đứt mọi quan hệ . Con không bằng lòng đâu .
Bà Hiền cũng lên tiếng :
– Ông à ! Hãy suy xét lại đi . Với tính tình của nó , tôi nghĩ nó không gây ra chuyện gì đâu .
– Tôi biết chứ . Tôi cũng ở bên cạnh nó từ nhỏ đến lớn , nhưng bà phải hiểu cho tôi . Tôi cũng đau khổ lắm .
Mai Liên cúi đầu :
– Con xin cám ơn sự yêu thương của hai bác dành cho con . Con hiểu chứ , hiểu sự khổ tâm kia . Con không dám trách hờn đâu . Con chỉ mong khi không có con gia đình luôn vui vẻ và sống hạnh phúc .
Ngọc Liên trề môi :
– Dĩ nhiên rồi , ở đó còn phải nói .
Ngọc Mai quát em :
– Em có chịu im đi không ? Em biết vì lý do gì mà Mai Liên phải ra đi ? Em nó muốn cha mẹ không còn phải khó xử khi đối diện cảnh tượng lộn xộn trong nhà , mà người gây ra là ai , em biết chứ ?
– Điều đó là đúng thôi , vì ai nỡ bênh con nuôi khi mình còn con ruột .
– Em . . .
Ngọc Liên đứng lên , cô lẩm bẩm :
– Em không biết chị bị ai bỏ bùa mê mà tối ngày bênh vực người dưng ?
Tát vào mặt em , Ngọc Mai trừng mắt :
– Nói lại xem nào .
– Cha mẹ thấy không ? Giờ còn đánh con nữa . Quả thật chị ấy bị bỏ bùa rồi .
Bà Hiền ôm đầu :
– Trời ơi ! Các con có thôi đi hay không ? Bộ muốn mẹ chết các con mới vừa lòng à ? Chuyện gia đình đang như vầy mà lại . . .
Ông Thiên Sơn đứng lên , khoát tay :
– Mọi chuyện bà giải quyết giúp tôi nhé . Tôi phải đến nhà hàng một tí đây .
– Có chuyện quan trọng hả ông ?
– Tôi muốn sắp xếp lại công việc một tí .
Ông Sơn đi rồi , cả bốn người với một không gian trĩu nặng bao trùm khiến cho ai cũng cảm thấy ngột ngạt khó chịu .
Mai Liên tìm cách phá vỡ nó :- Thưa bác , con xin phép .Bà Hiền đứng lên :
– Để bác thu dọn tiếp cho .
Ngọc Mai đỡ vai mẹ :
– Mẹ ngồi nghỉ đi , để con giúp em nó được rồi .
– Ừ , thu dọn xong , xuống đây gặp mẹ nhé .- Dạ .
Dáng hai người vừa khuất nơi thang lầu , Ngọc Liên đã sà gần bà Hiền , bĩu môi :
– Tại sao không tống cổ nó ra khỏi nhà uốn đi đâu thì đi đi , còn cho nó ân huệ làm gì ? Con nghĩ nó sẽ tiếp tục gây phiền phức đó .
Bà Hiền lắc đầu :
– Con chẳng hiểu gì thì đừng có xem thường người ta . Gia đình mình có ngày hôm này là . . .
– Mẹ định nói gì ?
– Không có .
– Hứ ! Mệt quá ! Toàn chuyện vớ vẩn không đâu , làm mất thì giờ . Con phải lên phòng đây .
Nhìn theo con gái , đôi mắt bà trĩu nặng u hoài .
Rồi đây nay mai , tội lỗi khác sẽ chồng lên nữa . Bà sẽ ân hận , sẽ day dứt . . .
Bước lên xe buýt trong tâm trạng sợ sệt , Ngọc Mai tìm chỗ ngồi ình . Cô thật sự lo lắng lắm . “Lần đầu tiên đi xe buýt mà” . Lại vào nhập nhoạng tối , biết nó có đến ngay đường mà cô muốn đến hay không .
Đặt túi ny- lông nặng trĩu lên ghế kế bên , cô thở phào .
– May mắn thật ! Còn dư hai chỗ , thoải mái rồi .
Chiếc xe chạy được một lúc thì dừng lại , cô nhón người lên nhìn :- Làm gì vậy ta ? À ! Thì ra là ghé trạm .
Nhìn thấy người lên , người xuống , cô thích thú .
– Lâu này xem trong phim , bây giờ mới thấy tận mắt , thật vui .
Đang mỉm cười với những ý nghĩ , thì có một người bước đến bên cô :
– Xin lỗi , tôi có thể ngồi đây , được không thưa cô ?
Tròn mắt nhìn chàng trai đang đứng trước mặt , Ngọc Mai vô tư :
– Hết ghế rồi hả anh ?
– Vâng .
Cô đưa mắt nhìn quanh . Đúng như lời anh nói , xe không còn một chỗ trống .
Nhoẻn miệng cười thật tươi , cô đưa tay .- Vâng , mời anh cứ tự nhiên .
Nhìn chiếc túi ny- lông vẫn đang “ngự trị” trên ghế , Hoàng Mỹ – tên chàng trai – nhẹ giọng :
– Cô à ! Tôi . . .
Đôi mắt rời khỏi tấm bản đồ , Ngọc Mai chuyển tia nhìn sang anh :
– Có chuyện gì ?
– Cô có thể . . .
Nhìn theo ánh mắt anh , cô đỏ mặt :- Xin lỗi anh , tôi không cố ý .
Chuyển túi ny- lông lên gác để đồ dùng cho hành khách , Hoàng Mỹ mỉm cười :
– Hình như cô đi thăm ai thì phải .
– Sao anh lại hỏi vậy ?
– Vâng , tại tôi thấy cô mua rất nhiều đồ dùng tươi , lại có cả đồ hộp .
Cái lúm đồng tiền lại in trên gương mặt Ngọc Mai :
– Anh giỏi thật ! Tôi qua thăm đứa em , nó mới dọn nhà . Tội nghiệp lắm , ở có một mình hà .
– Em cô thật là có phước mới có được người chị như cô .
– Anh quá khen thôi !
– À ! Cô đi đến đâu ? Xe này chỉ ngừng lại hai trạm nữa thôi .
Ngọc Mai run nhẹ :
– Lê Hồng Phong . Nó có ghé đường đó không anh ?
– Có chứ , đó là trạm cuối cùng đấy .
Nhìn vẻ mặt nhát gừng của cô gái , Hoàng Mỹ hỏi :
– Có phải cô đi xe buýt lần đầu tiên , phải không ?
– Vâng , sao anh biết ?
– Lần đầu tiên đi xe buýt , tôi cũng có tâm trạng lo lắng giống như cô vậy , cứ sợ là xe chạy không đúng đường mà mình đến . Tôi còn nhớ lúc đó cứ luôn miệng hỏi bác tài là “đến chưa ?” , “Chừng nào đến ?” . Hỏi riêt ông ta bực quá nó