
, cô bước đi , nhưng bàn tay của cô đã bị “gọng kềm” của anh giữ lại :
– Xem kìa ! Thử lòng có chút xíu là giận dỗi rồi . Vậy mà nói là không có yêu anh . Nói nghe nè !
Mai Liên vùng vằng :
– Không nghe gì hết .
– Càng nhìn em , anh càng yêu em đó . Nếu em mà còn giận là anh sẽ hôn em ngay .
Mai Liên đưa tay che mặt :
– Đừng làm ẩu nha . Nơi đây là nơi công cộng , đông người đó .
– Như thế càng tốt , chứng tỏ tình yêu của anh rất chân thật , cho em khỏi còn giận hờn và nghi ngờ anh nữa .
Hoàng Trung chờn vờn , Mai Liên hoảng hốt giấu mặt vào trong hai bàn tay . Nhưng cảm thấy chưa an tâm , cô vùi mặt vào ngực anh , tay ôm cứng lấy anh .
Hoàng Trung bật cười , nụ cười của anh rạng rỡ và sáng ngời hạnh phúc .
– Em yêu ! Em đang bày tỏ tình cảm với anh , có đúng không ?
– Ai biểu . . . Ai biểu anh đòi . . .
Trong lúc cô đang lúng túng phân bua để khỏi bị anh bắt bẻ , thì một nụ hôn nhẹ nhưng ngọt ngào đáp xuống môi cô .
– Đừng giải thích nữa . Em càng giải thích thì anh càng “hứng thú” với các nụ hôn .
Biết không thể nào ngăn cản anh , cô tìm cách để “thối lui” :
– Anh xấu quá đi ! Tối ngày ăn hiếp người ta .- Anh chỉ yêu em thôi , còn về chuyện ăn hiếp , chỉ có em mới dám làm .
Mai Liên phùng má :
– Ý anh nói là em hung dữ , phải không ? Được thôi , anh sẽ chẳng sống yên thân nếu gây lỗi lầm với em .
Hoàng Trung nheo nheo mắt , giọng điệu của anh thật là “sở khanh” :
– Vậy sao ? Em tưởng là em quản lý được anh à ? Xưa lắm cưng ơi . Lỡ anh “ăn vụng” ở ngoài , em làm sao mà biết ?
– Giấy chẳng thể nào gói được lửa , em cũng sẽ biết việc xấu của anh . Còn biết muộn thì cách cứu vãn càng khó đó . Nếu như bây giờ có gây lầm lỗi gì thì tự thú đi .
Véo mũi cô , anh phì cười :
– Được , anh sẽ nhận lỗi ngay . Em biết không ? Anh đã yêu một cô gái tên là Mai Liên . Cô ấy tuy “xấu” người , “xấu” tính , nhưng anh sẽ yêu mãi và yêu mãi cô ấy thôi .
Cô đấm vào ngực anh :- Thấy ghét quá đi ! Chọc người ta hoài .Anh nắm tay cô :
– Mình về thôi em . Tối nay anh phải vào trực tiệc nữa .
Chợt một giọng nói cao ngạo vang lên làm hai người phải dừng bước :
– Ồ ! Tôi đang chứng kiến ai đang hạnh phúc đây nhỉ ?
Ngọc Liên xuất hiện nơi cửa kính , đôi mắt cô sáng quắc long lanh .
– Tổng quản lý ! Anh đang làm việc mà tại sao lại ra đây ?
Hoàng Trung gật đầu :
– Đúng . Nhưng mà đây là giờ nghỉ giữa ca của tôi , cô không trách chứ ?
Thấy mình hơi bị hố , Ngọc Liên tìm cách gỡ “mối” quê :
– Vậy thì anh có quyền dẫn người lạ vào khuôn viên của nhà hàng sao ? Lỡ nhà hàng mất mát hay tổn thất cái gì , anh chịu trách nhiệm phải không ?
– Cô không hiểu nguyên tắc nhà hàng của chúng ta . “Khách có thể vào tham quan bất cứ lúc nào . Khách là thượng đế mà” . Cô không biết điều đó sao ?
– Khách ư ? Cô ta đáng đánh giá như vậy sao ?
– Tại sao không ? Trong đôi mắt của giới kinh doanh như chúng ta , ai cũng là khách , không phân biệt sang hèn . Chỉ có những người cho ta đây là cao quý , xem thường người khác mới không đáng để chúng ta phục vụ thôi .
– Anh đang mỉa mai tôi đấy , phải không ?
– Xin cô đừng hiểu lầm , tôi chỉ nói ra những điều sự thật .
Quay qua Mai Liên , anh âu yếm .
– Chúng ta đi ăn trưa luôn em nhé . Em đã đói bụng rồi phải không ?
Ngước đôi mắt trong veo có đốm lửa của hạnh phúc , Mai Liên cúi đầu .
– Chào chị . . . em về đây .
– Hứ !
Nhìn theo hai người bước đi mà Ngọc Liên tức tưởi . Tại sao lại như thế chứ ? Cô là người đứng bên lề để nhìn hạnh phúc của họ ư ? Sao nó lại may mắn hơn mình ?
Lòng cô lại quặn đau lên nhức nhối . Đoan Hồ ơi ! Sao anh lại phụ tình em ? Em đang bơ vơ một mình giữa biển đời mênh mông . Có phải em luôn thua sút về tất cả ? Chẳng lẽ em phải núp sau bóng của “nó” suốt đời sao ?
“Em phải bắt buộc nó đau khổ hơn em . Em phải bắt nó phải trả giá khi ngạo nghễ trên niềm vui chiến thắng . Và hạnh phúc nó đang có phải là của em .”
Lộng lẫy , rực rỡ trong chiếc áo dạ hội dài phủ gót , Ngọc Liên ung dung bước trên hành lang .
Học Hữu trông thấy xuýt xoa :
– Ối chà ! Cô Ngọc Liên hôm nay thật kiều diễm làm sao .
Phi Yến cũng gật gù :
– Ừ . Cũng gọi là đẹp đấy . Nhưng mà hồi sáng mới nghe cô ta vừa bệnh viện cấp cứu mà .
– Ôi ! Tiểu thư con nhà giàu , ai mà không như vậy . Đụng một tí là xỉu ngay .
Bình Tiến bước ra , anh nhìn quanh :
– Ủa ! Cô Ngọc Liên đâu rồi ?
– Cô ấy vừa vào trong phòng đó .
Đẩy nhẹ cửa , Bình Tiến ló đầu vào :
– Chào cô Ngọc Liên . Cô gọi tôi có việc gì ?
– Anh ngồi đi .
– Cám ơn cô .
Đôi mắt của Ngọc Liên tình tứ liếc anh làm anh mất cả hồn vía .
– Chẳng hay tôi nhờ anh một việc , anh có làm giúp tôi không ?
– Chuyện gì vậy , thưa cô ?
– Tôi đảm bảo chuyện này có lợi cho anh , lợi rất nhiều nữa là khác .
– Vâng . . . Được , cô cứ nói . . .
Rời khỏi phòng , Bình Tiến đưa tay vô đầu . Chuyện này anh có nên làm không ? Nghề nghiệp – lương tâm , danh dự – địa vị và tiền bạc , anh chọn bên nào ?
Buổi tiệc thật sôi động và hấp dẫn . Thực khách ai cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng . Đứng trên lầu quan sát , Hoàng Trung mừng thầm trong lò