
hàng không ? Nếu không có lợi nhuận thì làm sao trả tiền lương cho nhân viên đây ?span>
Quăng một xấp giấy lên bàn , Ngọc Liên khoát tay :
– Việc đó anh khỏi lo , tôi đã ra quyết định cắt giảm bớt nhân viên .
Đưa mắt xem qua , anh hét :
– Cô thật là quá đáng ! Những người này đã gắn bó với nhà hàng mấy chục năm nay , không có tình thì cô cũng phải nghĩ tới cái nghĩa chứ .
– Tình nghĩa hả ? Anh đừng có lấy tình nghĩa ra nói với tôi . Những người này đã đến lúc phải sa thải rồi . Thử hỏi sử dụng hoài đồ cũ có hiệu quả không ?
Hoàng Trung nghiến răng :
– Đúng đó . Cô còn đâu tình người nữa , cả đứa em nuôi đáng thương cũng bị cô chèn ép kia mà .
Ngọc Liên trợn mắt , mắt cô long lên đáng sợ :
– Anh vừa nói gì ? Bộ anh muốn bị đuổi việc à ? Chuyện không nên nói , anh hãy nuốt vào bụng đi .
– Nuốt vào lâu ngày nó cũng phải ói ra . Coi chừng lúc đó nó càng khó nghe hơn bây giờ .
– Anh cút ra khỏi phòng tôi ngay !
– Được thôi . Nhưng mà có một việc tôi phải xin lỗi cô . Buổi party tối nay , tôi phải điều hành .
– Anh dám . . .span>
– Xin lỗi cô trước rồi mà .
Nụ cười của anh để lại trong cô niềm vấn vương kỳ lạ . Sao thế nhỉ ? Cô mới gây sự với anh đây mà ? Ôi ! Cô thật là điên mất .
Nỗi lo lắng cồn cào về Đoan Hồ lại xuất hiện trong cô . Cô bặm môi quơ túi xách , bước nhanh ra cửa .
Cô phải giới thiệu anh trong buổi tiệc hôm nay , cô phải có anh trong vòng tay mãi mãi .Bước đều trên hành lang , cảm thấy mình phải “sửa sang” lại một tí , cô bước vào toa- lét .
Vừa đóng cửa lại , cô đã nghe tiếng xì xầm :
– Nè ! Nghe nói Mai Liên bây giờ “héo” lắm hả ?
Giọng của Phi Yến chảnh chọe :
– Hổng dám dâu . Cô ta tưởng đuổi Mai Liên đi thì Mai Liên sẽ chết sao . Nói à biết , cô ấy đang hạnh phúc trong tình yêu đấy .
– Phải không ? Ai mà tốt phước vậy ?
– Tổng quản lý đẹp trai của mình chứ ai .
Phi Yến chép miệng tiếc rẻ :
– Ôi ! Vậy mà từ lâu tao thương thầm nhớ trộm .
– Thôi đi mày ơi . Cả bà Ngọc Liên nổi tiếng lẳng lơ còn chưa được tổng quản lý để mắt đến huống chi mày .
– Nhưng mà tao mừng cho Mai Liên đã được một tình yêu vững chắc .
– Ừ . Cuộc sống có ý nghĩa mới là đáng sống chứ .
Bước khỏi toa- lét với tâm trạng khá căng thẳng , Ngọc Liên bực tức .
“Con khốn đó đang hạnh phúc hơn mình ư ? Không đời nào . Mày không hề hạnh phúc hơn tao . Đừng toại nguyện với những gì mày đang có . Chờ xem !”
Ra đến xe , vừa mở cửa định bước vào thì điện thoại cầm tay của cô reo vang .
– Alô . Tôi nghe đây .- . . .
– Alô . Ai đầu dây thế ?
– Anh . . . là anh đây .- Đoan Hồ ! Anh đang ở đâu ? Anh có biết là em tìm anh khắp nơi không ?
– Anh xin lỗi . Có lẽ . . . anh phải nói thêm một tiếng xin lỗi nữa với em .
– Anh đang ở đâu ?
– Anh đang từ giã một người bạn gái mà anh định chung sống trọn đời .
Nghe giọng nói của một cô gái rất nhỏ bên kia , nhưng Ngọc Liên đã đoán biết được là ai .
– Mai Liên ! Anh đang ở cạnh cô ta ?
– Xin lỗi em , anh đang chuẩn bị vào phòng cách ly để chuẩn bị xuất cảnh .
– Không , anh phải ở lại . Anh là của em .
– Nếu có duyên , chúng ta sẽ gặp lại em nhé . Em phải giữ gìn sức khỏe đó . Tuy rằng chúng ta đã . . . nhưng anh không thể em ạ , đành tạ lỗi với em . Anh đi đây . Hôn em .
– Không . Đoan Hồ ! Đừng bỏ em , Đoan Hồ . Đừng bỏ em mà . . .
Tiếng tít . . . tít . . . vang trong không gian tối sâu thẳm của cuộc đời cô . Cô bấu chặt vào cửa xe cố gắng ình đứng vững . Nhưng không , cô cũng là một cô gái mà . . . Buông rơi cả điện thoại , cô không còn biết gì nữa , ngoài bóng tối của vực sâu .
Đang ngồi nhìn mông lung với nhiều suy nghĩ , Mai Liên chợt giật mình vì cái vỗ tay của bạn .
– Nè ! Đang chờ ai vậy ?
– Ơ . . . mình . . .
– Có phải chờ quản lý của “tui” không ?
Tuy vô tình không cố ý , nhưng chữ “quản lý của tui” có nghĩa phân biệt kia đã làm Mai Liên cụp mắt .
Biết tại mình mà nỗi đau của bạn bị khơi dậy , Phi Yến xua tay :
– Xin lỗi nha , mình không cố ý đâu .
– Không sao , mình đã quen rồi .
Vỗ nhẹ xuống ghế đá , cô kéo bạn :
– Ngồi xuống kể ình nghe xem , làm việc ra sao rồi ?
Phi Yến phùng má :
– Còn ra sao nữa . Nhà hàng càng ngày càng vắng khách . Thực đơn lại thay đổi liên tục làm khẩu vị của khách không vừa , ngày nào cũng có người khiếu nại .
– Có cách gì để giải quyết không ?
Mai Liên có vẻ lo lắng :
– Ôi ! Bà Ngọc Liên tối ngày chỉ biết chưng diện chứ làm ăn cái nỗi gì . Bả còn gây thêm phiền phức nữa là đằng khác . Báo hại tổng quản lý phải đứng ra gánh vác nặng cả hai vai .
Nghĩ mà thương cho Hoàng Trung . Có lẽ vì lời hứa với cô mà anh phải gồng mình chịu đựng .
– Giám đốc đâu ? Ông ấy không ngăn cản con gái ổng sao ?
– Lúc này giám đốc ít tới nhà hàng lắm , chỉ gọi điện đến hỏi thăm chừng thôi .
Phi Yến chống cằm :
– Ước gì bồ còn làm việc nhỉ . Có lẽ bọn mình sẽ bớt gánh nặng hơn , cả tổng quản lý cũng vậy .
– Mình chỉ là một hạt cát nhỏ giữa bao la hạt cát mà thôi . Vắng mình thì chẳng ảnh hưởng gì đến nhà hàng cả .
Cái bĩu môi dài thượt của Phi Yến chứng tỏ cô phản đối kịch liệt :span>
– Ai nói vậy ? Lúc bồ nghỉ , tấ