Polly po-cket
Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Tác giả: Tử Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327174

Bình chọn: 7.5.00/10/717 lượt.

– Ta Khinh, ngươi là dạng hạ lưu bỉ ổi mới dùng cách đó để khống chế ta, nhưng nhất định ta sẽ không đầu hàng.

Tà Thần lại một lần nữa cười đến cùng cực, tiếng cười của hắn lấn át hết cả tiếng sấm sét đang không ngừng rền vang trên nền trời u ám.

– Ha ha, cuối cùng nàng vẫn chọn hắn. Nàng nên biết rằng nàng và hắn vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau, nếu ta nhớ không nhầm thì chỉ còn ba ngày nữa thì dược sẽ phát tác. Ha ha, nhưng nàng đừng lo, bởi vì ngay bây giờ sẽ không một ai có thể thoát khỏi nơi này!

Chứng kiến nàng và Tà Thần nói chuyện với nhau tâm hắn không khỏi dương lên cỗ khó chịu. Mặc dù biết hoàn cảnh hiện tại không thích hợp cho những suy nghĩ ấy tồn tại nhưng hắn thực sự không biết làm cách nào để khống chế những thứ ấy sinh sôi trong đầu.

Hắn bước đến cạnh nàng, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh đi vì hàn khí âm u. Hắn hướng phía Tà Thần buông từng từ sắc bén.

– Tà Thần, ta và nương tử nhất định sẽ mãi mãi bên cạnh nhau không rời, hôm nay ta sẽ tiêu diệt ngươi trừ hại cho dân!

Tà Thần cười khinh bỉ, hắn không tin mọi người có thể đánh lại hắn, hơn nữa linh lực của Sát Huyết hồn đã gần như dung hợp với cơ thể hắn, vì vậy võ công hắn cao hơn lúc trước mấy lần.

Tà Thần ngồi dưới chân cột đá vận nội công, ngay lập tức những vệt trắng đang bay trên đỉnh cột đá hội tụ lại, tất cả đều nhiễm một sắc đỏ từ trong mắt Tà Thần toát ra.

– Không hay rồi, Tà Thần đã dung hợp Sát Huyết Hồn với bản thân hắn. Giờ đây hắn đã bán linh hồn mình cho tà đạo không thể nào quay lại được nữa. Vì vậy cách duy nhất để phá trận là giết chết hắn.

– Những vệt trắng kia chắc chắn là những oan hồn bị Sát Huyết Hồn khống chế, vừa rồi chúng đã nhận được oán khí từ Sát Huyết Hồn nên sẽ nhanh chóng tấn công chúng ta, phải cẩn thận.

Đúng như lời gia gia và Hỏa vương nói, những linh hồn sau khi hấp thu sắc đỏ liền trở nên hung dữ. Chúng đồng loạt lao nhanh như vũ bão đến vị trí mọi người đang đứng. Con ngươi chúng đỏ ngầu tựa nhưng những ngọn lửa địa ngục đang cháy hừng hực.

Điều kỳ lạ là những linh hồn này không hề bị tổn thương trước những đòn tấn công, đao kiếm không thể chém, lửa không thể thiêu đốt. Linh hồn khi bám vào da người liền há miệng hấp thu máu từ đối phương.

Nàng đọc khẩu huyết điều khiển Bách Nhật Thần kiếm tấn công, kiếm đi đến đâu linh hồn bị tiêu diệt đến đó. Vì Bách Nhật Thần kiếm không giống kiếm thường, nó được luyện từ linh khí trời đất nên có thể chém những thứ không phải là vật chất.

Một mình nàng chống đỡ với lũ linh hồn khát máu, dường như nàng càng đánh thì chúng lại càng đông hơn và hung dữ hơn. “Không lẽ chúng tức giận khi nàng tiêu diệt đồng loại của chúng?” Cứ kéo dài mãi tình hình này thì không ổn, nàng sẽ không thể chống cự được.

Nếu như chúng là những linh hồn mang trên mình nỗi bi thương oán hận thì chỉ có cách làm dịu đi nỗi oán hận đó mới có thể giảm sức tấn công của chúng.

Nàng dừng việc chém giết, lấy trong tay áo chiếc lá vừa sử dụng trong “Hỏa” địa. Lá xanh đặt trên môi phát ra giai điệu nhẹ nhàng, an yên. Trước đây nàng chỉ học những khúc có khả năng điều khiển vạn vật hoặc có khả năng giết người, tuyệt nhiên chưa từng học qua khúc nào để làm dịu lòng người.

Nàng cố gắng đặt bản thân vào khúc nhạc, nàng hiểu nỗi đau khi mất đi người thân, cũng hiểu được nỗi oán hận cuộc sống đến thế nào. Khi mẹ nàng mất lúc nàng năm tuổi nàng đã đau khổ ra sao, khi nàng bị bắt cóc từng chịu tra tấn dã man thậm chí chứng kiến đứa bạn thân chết ngay trước mặt nàng đã oán hận lũ bắt cóc như thế nào.

Nàng thổi khúc nhạc này như an ủi nỗi đau của chính mình cũng như của những linh hồn kia.

Xen lẫn thanh âm phát ra từ chiếc lá có tiếng tiêu trong trẻo mà thanh tịch vang lên. Hắn sao có thể để nàng một mình đối phó với lũ oan hồn khát máu kia. Hắn chính là muốn tiếng tiêu của mình hòa quyện với tiếng lá của nàng. Hắn là một vị đế vương, đương nhiên biết cách thu phục lòng dân, hắn muốn thông qua tiếng tiêu để thu phục những oan hồn.

Nàng và hắn song tấu một khúc nhạc không hề tồn tại trước đó, tất cả đều xuất phát từ chính thâm tâm của họ.

Những linh hồn dần dần dịu đi, màu đỏ trên thân mình dần dần biến mất. Chúng quay trở về bay lượn vòng trên đỉnh cột đá rồi dần theo tia sáng trên trời biến mất hút.

Linh hồn đã biến mất, Sát Huyết hồn không còn vũ khí để tấn công nên sức mạnh giảm đi đáng kể. Tà Thần không giấu nổi vẻ tức giận, thẳng giọng quát lớn.

– Các ngươi dám, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!

Lần này Tà Thần đích thân ra tay, trường kiếm trong tay biến đổi chớp nhoáng. Chiêu thức Tà Thần sử dụng biến hóa khôn lường, tuyệt đối không để đối phương nhìn rõ đường đi của kiếm.

– Tà Thiên kiếm pháp!

Ngay lập tức Hỏa vương và gia gia đã nhận ra, đây là loại võ công năm xưa đại sư huynh dày công sáng tạo, không ngờ Tà Thần lại sử dụng điêu luyện như vậy.

Năm xưa đại sư huynh Tà Thần tạo ra Tà Thiên kiếm pháp uy trấn giang hồ, không một loại kiếm pháp nào có thể sánh bằng. Ngay cả bản thân bọn họ cũng không có cách nào phá giải được những chiêu thức đó.

Xem ra lần này phải nh