
mắt trong suốt sâu thăm thẳm, vẫn sự tĩnh lặng đến ghê người, nàng mở miệng thoát ra một hơi rất nhỏ.
– Không có….
Tà Thần tức giận đập vỡ tách trà trên bàn, nữ nhân này quả thật không thể coi thường. Người không vì mình trời chu đất diệt, nhưng với nữ nhân này thà tự diệt mình chứ không thuận theo thiên ý. Chung quy lại một điều, hắn đã quá coi thường nàng.
Bên ngoài giọng của Thủy hộ pháp truyền đến.
– Thưa giáo chủ, quân triều đình đã bao vây toàn bộ sơn trang. Tên hoàng đế đó nói nếu người không giao trả hoàng hậu hắn sẽ cho người san bằng nơi này.
Tà Thần vừa nghe xong nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, con ngươi thâm hiểm quét qua người nàng, trên môi nhanh chóng nở một nụ cười nhạt.
– Vật bé nhỏ, nàng nghe thấy không? Là hắn tự dẫn xác đến, ta đây sẽ không ngại tiễn hắn xuống địa phủ. Để xem sau khi hắn chết nàng còn dám cự tuyệt ta nữa không. Nàng yên tâm, sau khi trở về ta sẽ dạy dỗ lại nàng.
Tà Thần nói xong nhanh chóng bước ra ngoài, hắn dẫn theo tứ đại hộ pháp cùng Ma Quân ra nghênh chiến.
Trước cửa ngôi miếu hoang một ngàn quân của Phong Long hội (đang mặc quân phục nên tạm gọi là quân triều đình) đang bao vây. Hắn cưỡi một con hắc mã, khuôn mặt lạnh như băng hơi thở tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Đã hơn nửa canh giờ mà tên Tà Thần vẫn chưa xuất hiện. Trương Phi, Triệu Tấn không khỏi khẩn trương hướng hắn nói.
– Bẩm hoàng thượng, Tà Thần đã không ra thì ta nên nghĩ cách phá trận xông vào cứu hoàng hậu, nếu để lâu thần e sẽ không hay.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ, trận pháp hắn đã tìm hiểu qua nhưng chưa bao giờ gặp trận pháp đảo ngược này. Tuy nhìn có vẻ dễ phá nhưng đây chỉ là cái bẫy dụ người, nếu đi nhầm vào những nơi tử trận thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Trong lúc hắn suy nghĩ cách giải trận thì đột nhiên xuất hiện một nữ nhân mặc áo trắng. Nữ nhân này dùng khăn che kín nửa khuôn mặt nhưng nhìn kỹ cũng nhận ra đây là một phụ nữ trung niên, chừng hơn 30 tuổi.
– Hoàng thượng, ta biết cách giải Nghịch Vân trận này, để ta giúp người giải trận.
Sự xuất hiện bất ngờ của nữ nhân này khiến mọi người không khỏi nghi hoặc. Người này là ai? tại sao biết họ cần phá trận? sự xuất hiện này là ngẫu nhiên hay cố ý? Trương Phi cưỡi chiến mã hướng bạch nữ nhân tỏ vẻ nghi ngờ.
– Vì sao chúng ta phải tin ngươi?
Bạch nữ nhân quay mặt đi không trả lời, hướng về phía ngôi miếu hoang nhưng không bước vào. Mắt chỉ nhìn chăm chú vào một cái cây cao ở đỉnh núi phía trước. Cái cây đó rất đặc biệt, cành lá rất ít nhưng lúc nào cũng có một đám mây đen che ở trên. Bạch nữ nhân bước theo hướng nối liền ngôi miếu và cái cây đó. Thực ra trong miếu có bày vô số cạm bẫy, nếu đi không đúng hướng sẽ lập tức mất mạng, cửa sinh duy nhất của trận là cửa nối liền cổng ngoài miếu và cái cây trên đỉnh núi.
Bạch nữ nhân cẩn trọng bước về phía cửa sinh vừa xác định, vừa bước qua hai cánh cửa bên ngoài của ngôi miếu thì cảnh vật đột nhiên thay đổi. Ngôi miếu biến mất trước mắt hiện ra một con đường mòn dẫn vào sơn trang.
Lúc này Tà Thần cũng vừa bước ra. Hai ánh mắt gặp nhau bùng cháy ngọn lửa thù hận phẫn nộ khiến lòng người khiếp sợ.
Hắn lãnh khốc như băng phun ra từng từ, mỗi từ chứa bao nhiêu nỗi oán hận.
– Tà Thần, mau thả hoàng hậu của ta ra.
Tà Thần nhìn hắn cười gian tà.
– Ha ha, nàng đang chuẩn bị làm giáo chủ phu nhân của Sát Huyết sơn trang. Ngươi đến thật không đúng lúc, nàng là đang say giấc nồng trên giường của ta.
Nghe Tà Thần nói vậy khuôn lạnh hắn lạnh đi vài phần, Tà Thần hắn dám tổn hại nàng sao? nếu hắn động đến một sợi tóc của nàng hắn nhất định khiến Tà Thần chết không toàn thây.
– Mau thả nàng ra, ta sẽ không để ngươi thương tổn nàng.
Nàng đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng. Từng cơn đau liên hồi kéo đến đau thấu tim gan. Nàng có nghe nhầm không, hắn đến cứu nàng, hắn không bỏ mặc nàng.
Tâm nàng chợt đau, nàng sẽ không thể ở bên cạnh hắn, không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn nụ cười của hắn nữa. Đoạt Hồn Cân do nàng bào chế từ xác ong tinh và xà độc uy lực thật mạnh, nàng mới bào chế ra độc chứ chưa kịp bào chế thuốc giải, nàng sắp không chống cự được nữa.
Nàng muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu, như vậy sẽ không đau. Chợt trong vô thức lại vang lên câu nói ấy “ta yêu nàng, yêu hơn cả tính mạng của bản thân mình. Nàng đừng mong làm như vậy có thể chạy trốn được ta, cho dù có xuống âm phủ ta cũng quyết đòi diêm vương đưa nàng trở lại”.
Nàng có yêu hắn không? Giờ phút này nàng mới nhận ra nàng yêu hắn thực sự, nàng muốn nhìn thấy hắn ngay bây giờ.
Cố gắng nén nỗi đau nàng dồn sức bước ra khỏi phòng. Có lẽ vì Tà Thần nghĩ nàng sẽ không thể chạy trốn nên đã dẫn hết quân ra ngoài. Nàng cố trấn tĩnh nhớ lại con đường Ma Quân đã dẫn nàng đi. Đây là cái cây lớn, nàng đưa tay chạm vào cơ quan mở trận.
Một cơn đau khác lại truyền đến, nàng ngã tựa vào thân cây, phun ra một ngụm máu tươi.
– Không được ta phải cố gắng, ta không thể bỏ cuộc.
Con đường mòn hiện ra, trước mắt nàng là một trận giao tranh hỗn độn. Nàng đã nhìn thấy hắn, hắn một thân chiến bào đang giao chiến với Tà Thần. Nàng cố dùng sức đi