
Sư phụ, người cũng đứng về phía nàng sao, đồ nhi mới là đệ tử của người.
Hai người vẫn duy trì sắc mặt lúc đầu cho đến khi hắn chịu đầu hàng rút lui.
– Đồ nhi cáo lui. Nương tử, phu quân mong nàng nhanh chóng khỏe lại, lúc đó chúng ta cùng ôn lại CHUYỆN CŨ sau.
Cái ánh mắt đầy nguy hiểm của hắn khiến nàng lạnh sống lưng.
– Xú nha đầu con không cần phải hét lớn như vậy chứ, ta bị đau tim vì con mất….
– Đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn con đều như vậy năm lần bảy lượt chọc tức đệ tử của ta, lần này ta lại vì con mà quay lưng lại với nó. Giờ con tính sao đây….
Hai vị trưởng lão liên tiếp trách móc nàng. Nàng có gì sai đâu, chỉ là do hắn dám to gan đắc tội với nàng thôi.
– Gia gia, sư bá con biết hai người thương con nhất trên đời mà, cười với con một cái nào.
Ai có thể cứng rắn trước miệng lưỡi của nàng chứ, hai vị trưởng lão cũng không phải ngoại lệ.
– Xú nha đầu, đừng để tâm mọi chuyện nữa. Nhân duyên là do trời định, là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. Vì vậy hãy cứ vui vẻ sống trên cõi đời này, bỏ mặc hết thảy mọi sự.
Mọi người đã rời khỏi phòng, lúc này chỉ còn lại một mình nàng. Bất giác nàng nghĩ đến hắn, nếu sau khi nàng ra đi thật sự thì hắn sẽ ra sao đây? Nàng đã làm hắn tổn thương quá nhiều lần rồi không muốn tổn thương hắn thêm nữa. Nước mắt nàng không cầm được rơi lã chã trên mặt. Nhưng gia gia và sư bá nói đúng, nếu là họa không tránh khỏi thì vì sao ta lại phải chọn cách sống đau khổ để đối mặt với nó chứ? Từ hôm nay nàng sẽ lại vui vẻ, sẽ không phải sống trong bóng hình của một kẻ khổ đau nữa!
Sau khi nàng uống thuốc của sư bá và gia gia thì độc tính của mị dược đã được tạm thời khống chế, nàng không còn cảm thấy đau đớn khi nhớ đến hắn, cũng không còn cảm thấy mất khống chế khi ở cạnh hắn nữa. Nàng sẽ dùng những ngày cuối cùng để sống thật vui vẻ.
Đã năm ngày nàng ở trong phòng thật chán chết đi được hôm nay nhất định phải ra ngoài chơi. Oa, hít thở không khí ngoài trời thật là thoải mái dễ chịu.
Trương Phi và Triệu Tấn nhìn thấy nàng bước ra liền quỳ xuống hành lễ.
– Thần tham kiến hoàng hậu nương nương.
Sau khi hắn thăm nàng trở về đã nói với họ trí nhớ của nàng đã hồi phục có thể nhớ hết mọi chuyện trước kia, ai nấy đều vui mừng, nhất là Tiểu Thanh và Tiểu Yến.
– Mau đứng lên. Hai vị tướng quân không cần đa lễ, nơi đây không phải là hoàng cung.
Khi bọn họ vừa đứng lên Tiểu Thanh và Tiểu Yến cũng vừa bước đến.
– Đại tỉ, người đã khỏe chưa, sao lại ra đây?
– Ta rất khỏe, rất khỏe. Nếu cứ ở trong phòng mãi chắc chắn ta sẽ chết mất.
Triệu Tấn nhìn liếc qua phía Tiểu Yến giọng ngập ngừng.
– Tiểu Yến cô nương, cho ta mạo muội hỏi cô nương có nhặt được mảnh ngọc bội màu xanh ta đánh rơi không?
Tiểu Yến suy nghĩ một hồi lâu sắc mặt trở nên hung hăng chỉ tay vào mặt Triệu Tấn chửi lớn.
– Ai mà thèm nhặt miếng ngọc bội vỡ đó của ngươi chứ. Ta không biết!
Triệu Tấn không hề bỏ cuộc, hướng nàng cầu khẩn.
– Hoàng hậu nương nương, đó quả thật là một miếng ngọc bội đã bị vỡ, nó rất quan trọng với thần.
Nàng liếc nhẹ về phía Tiểu Yến nở nụ cười thầm sau đó quay sang hỏi Triệu Tấn.
– Mảnh ngọc đó rất quan trọng sao?
Triệu Tấn ngập ngừng không trả lời, có lẽ đây là những điều khó nói của một nam nhân. Lúc này Trương Phi mới nói chen vào.
– Thưa hoàng hậu nương nương, miếng ngọc đó là do mẫu thân của Triệu Tấn trước lúc qua đời để lại, người nói miếng ngọc này nhất định phải giao cho nương tử của Triệu Tấn. Vì tìm mảnh ngọc bội này mà Triệu Tấn đã thức trắng đêm để tìm khắp rừng đào.
Thì ra là như vậy, chẳng trách Triệu Tấn ngập ngừng không dám nói. Sắc mặt Tiểu Yến cũng tái đi không ít. Chuyện này quả thật thú vị nha.
– Triệu tướng quân, ngươi yên tâm, miếng ngọc bội này chắc chắn sẽ đến tay nương tử của ngươi thôi. Tiểu Yến em thấy ta nói có đúng không.
Ai cũng hiểu ý tứ trong câu nói này của nàng, nhất là Triệu Tấn. Hắn vội vàng quỳ xuống cảm ơn nàng rối rít, chỉ có sắc mặt ai kia không vui xíu nào.
– Đại tỉ, đã muộn rồi muội cùng Tiểu Yến phải ra sau núi lấy nước a.
– Tiểu Thanh ta đi cùng cô nương / Tiểu Yến ta đi cùng cô nương.
– Ngươi cút đi, ai cần ngươi đi cùng. Làm ơn đừng có như âm hồn không tan bám theo ta nữa có được không.
Bọn họ vừa đi vừa tranh cãi khiến không gian vui vẻ hẳn lên, không còn cái cảm giác u buồn như lần đầu nàng đến đây nữa.
Mới sáng sớm đã gặp chuyện thú vị, chắc chắn những ngày tiếp theo sẽ không còn chán nữa a. Nàng nhất định phải tác thành cho bọn họ càng nhanh càng tốt. Hắn nãy giờ đều là đứng từ xa quan sát tất cả, hắn chắc cũng như nàng đều nhận ra tình cảm của bọn họ.
– Dương nhi, người của nàng thật giỏi nha. Trương Phi và Triệu Tấn đều là hai trợ thủ đắc lực nhất của ta, lại sắp bị người của nàng cướp mất rồi.
Nàng quay lưng lại nhìn thấy hắn đang ngồi trên mái nhà cầm quạt giấy, ý cười hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn.
– Chàng cũng thấy như vậy sao, vậy ta và chàng lập kế hoạch tác thành cho bọn họ được không?
Hắn giả vờ trau mày suy nghĩ, hướng nàng nói.
– Vậy thì ta quá thiệt thòi rồi, mất đi hai trợ thủ đắc lự