Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Khi hoàng hậu nổi giận!!!

Tác giả: Tử Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326900

Bình chọn: 10.00/10/690 lượt.

nàng, là dùng tiền do chính hắn làm ra, đương nhiên nàng phải hết sức trân trọng.

– Thiên Kỳ, ta cài trâm có đẹp không?

Nàng nở nụ cười hạnh phúc rạng ngời, nụ cười vô ưu vô phiền không vướng bận chuyện ngày mai. Nhưng lúc này nàng nhận ra có cái gì đó bất thường.

– Không đúng, Thiên Kỳ, vì sao trên người chàng có mùi son phấn phụ nữ?

Nàng tăng lực đạo cầm cổ tay hắn, tỏ ra vẻ nghi ngờ. Nhưng chính bộ dạng này của nàng cơ hồ gieo một tia vui sướng trong tim hắn.

– Nương tử, nàng đang ghen?

– Không cần biết, nói đi, có phải chàng đi trêu hoa ghẹo nguyệt lúc không có mặt ta đúng không?

Hắn còn chưa kịp phản bác thì rắc rối đã tìm đến nơi. Lâm An Nhi vừa rồi không cam lòng trước biểu tình của hắn, từ trước đến giờ nam nhân lẽo đẽo theo sau đều không màng tới, thật không ngờ hôm nay nam nhân này lại dám ngang nhiên không chút mảy may chú ý đến mình. Đến nơi còn thấy một cảnh tượng tình chàng ý thiếp khiến Lâm An Nhi càng thêm tức giận.

– Công tử, chàng là vì nữ nhân này mà không chú ý đến ta sao? ta có điểm nào không bằng nữ nhân này chứ?

Nàng hít một hơi sâu, vẻ mặt bình tĩnh, nở một nụ cười thật tươi đầy vẻ thân thiện. Điều kinh khủng hơn là tất cả những điều này đều dành cho hắn, hơn ai hết hắn hiểu rằng sắp đây sẽ có biến động. Biểu tình của nàng giống như sự tĩnh lặng đáng sợ trước khi đại hồng thủy xảy ra vậy.

– Thiên Kỳ à, cô nương ấy là ai vậy, giới thiệu cho ta có được không.

Hồi chuông cảnh báo liên tục vang lên, hắn không biết gì hết, hắn vô tội.

– Nương tử, ta không biết cô nương ta là ai hết.

– Công tử, ta và chàng vừa cùng thưởng thức bức họa đẹp kia sao chàng lại lỡ nói rằng không biết ta là ai, cô nương đứng bên cạnh chàng là ai vậy?

Vừa nói Lâm An Nhi tiến sát về phía hắn, bàn tay vuốt nhẹ cánh tay hắn.

“Dám hỏi ta là ai, dám giương oai diễu võ trước mặt ta sao”. Nàng thầm chửi rủa trong lòng, đặc biệt là hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà cô ta.

Điều cô ta làm đã phạm vào tối kỵ của hắn, từ trước đến giờ hắn không ho phép bất kỳ nữ nhân nào chạm vào nếu không có sự cho phép ngoại trừ một người là nàng. Cánh tay vừa chạm vào hắn ngay lập tức bị bẻ cong ra đằng sau. Không còn vẻ ôn nhu hiền lành như trước, bây giờ hắn hiện rõ nguyên hình một kẻ lãnh huyết vô tình, ánh mắt toát ra hàn khí khiến người ta không rét mà run.

Hành động của hắn làm Lâm Vũ Nhi đau đớn, kêu lên một tiếng cầu tình.

– Á, sao chàng lại bẻ tay ta như vậy, ta rất đau.

Lời nói của cô ta không hề có chút giá trị, hắn vẫn giữ lực đạo như cũ, thanh âm vang lên không có độ ấm.

– Im lặng! Từ trước đến giờ kẻ tự tiện động đến ta đều phải chết. Nhưng vì hôm nay là đại hỷ của Trương Phi và Triệu Tấn nên ta không muốn đại khai sát giới. Đi!

Hắn hất mạnh Lâm An Nhi một cái khiến cô ta lảo đảo lùi về đằng sau vài bước, may mà được nha hoàn đỡ được nếu không đã được một cú tiếp đất đẹp mắt.

Nàng âm thầm nuốt một ngụm khí lạnh khi nghĩ đến những lần trước đây đắc tội với hắn, chửi có, lừa gạt có, động chạm vào hắn cũng có nhưng chưa lúc nào nhìn thấy biểu hiện lãnh huyết như lúc này. Chắc có thể những ngày đó hắn đang ăn chay niệm phật, hoặc là thần kinh bị chập tạm thời mới không ra tay trừng trị nàng, quả là may mắn….

Không cam lòng khi tiểu thư nhà mình bị khi dễ, nha hoàn kia hung hăng bước lên phía trước chỉ thẳng vào mặt hắn và nàng chửi lớn.

– Hai ngươi là cái thá gì chứ, đại tiểu thư của quan tri huyện mà các ngươi cũng dám đắc tội sao?

Một nha hoàn bé nhỏ cũng dám chỉ tay vào mặt hắn như vậy sao, từ trước tới giờ ngoại trừ nàng ra thì chưa có ai dám làm như vậy, nhưng hôm nay hắn sẽ tạm thời giữ lại mạng những người này, ngày đại hỷ không nên dính máu thì tốt hơn.

– Nếu không muốn cánh tay còn lại của tiểu thư nhà ngươi bị tàn phế thì im lặng! Nương tử, chúng ta đi.

Khí thế bức người làm cho người khác cơ hồ càng thêm khó thở, nha hoàn vừa rồi nghe thấy hắn nói như vậy chỉ hậm hực quay về đỡ tiểu thư nhà mình, để mặc bóng hai người họ càng khuất xa.

Chương 39: Đại Hôn (2)

Hai người sau khi mua xong tất cả mọi thứ cần thiết liền trở về lại Tuyết Sơn trước khi trời tối. Lúc này chắc sư thúc cũng đã thực hiện theo kế hoạch dụ bốn người bọn họ ra sau núi rồi. Trong căn nhà trúc chỉ còn mỗi gia gia đang đợi hai người họ trở về.

– Gia gia, con đã về.

– Hazz, xú nha đầu, Thiên Kỳ. Hai con đi mua đồ sao lâu quá vậy, báo hại ta ngồi đây lo sợ bốn tên nhóc kia quay lại thì kế hoạch bị lộ mất, giờ không còn sớm nữa hai con mau chuẩn bị đi.

Và rồi mọi người bắt tay vào trang trí gian phòng trở thành một lễ đường đơn giản với vải đỏ treo ở khắp phòng và nến đỏ bày ở khắp nơi.

– Xú nha đầu, sau này con thành thân có muốn gia gia giúp con trang trí lễ đường không?

– Gia gia, con chưa muốn thành thân.

Hắn đang đứng trên chiếc ghế treo hoa đỏ nghe thấy câu nói của nàng liền bước xuống nắm chặt khuỷu tay nàng, khuôn mặt không có thiện chí chút nào nha.

– Nàng nói lại! không phải nàng đồng ý gả cho ta rồi sao?

Nàng quay lưng lại đụng ngay con ngươi sâu hút bắn ra từng hồi hàn khí làm sống lưng có chút lạnh.