
, chị bớt nói đi vài câu xem nào! Tử Tình nếu biết nói tiếng Anh thì còn không phải là chuyện rất tốt hay sao? Ngày mai chúng ta được cứu rồi!”
Chị Lưu vừa nghe thì bừng tỉnh đại ngộ, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Lãnh Tử Tình nói ra tin mừng này thật đúng lúc! Chị ta nhất thời lại hớn hở mặt mày.
Lãnh Tử Tình lập tức giải thích: “Chị Lưu, không phải đâu! Lúc nãy em nói không phải tiếng Anh đâu!”
Chị Lưu vừa nghe thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái gì? Không phải à? Có ý gì vậy? Không phải cái gì? Ai ui, bé ngoan của chị! Không phải tiếng Anh, thì lúc nãy em nói xì xồ là cái tiếng gì? Tôi biết là cô không biết mà! Sao cô có thể biết tiếng Anh được? Biết tiếng Anh thì sao lại đi làm tạp vụ chứ? Ai da! Sao số tôi khổ như thế này cơ chứ!”
Chị Lưu khoa trương lắc lắc đầu, hai tay giơ lên, vỗ đánh đét vào đầu gối.
Lãnh Tử Tình suýt nữa thì phì cười. Chị ấy thật là khoa trương mà! Cô vội vàng đi lên cầm tay chị Lưu nói: “Chị Lưu ơi, chị đừng nóng.” Thế là cô thì thào vào tai chị Lưu: “Lúc nãy là tiếng Pháp, là tờ rơi thực đơn món ăn Pháp.”
“Á?” Chị Lưu không dám tin nhìn chằm chằm vào cô, líu lưỡi lắp bắp: “Tiếng… Pháp? Cô vừa nói tiếng Pháp á?!”
Lãnh Tử Tình gật gật đầu.
“Cô béo!” Trong lúc mọi người đang há hốc mồm ra đứng sững sờ tại chỗ, thì chị Lưu quyết đoán kêu to.
“Dạ, chị Lưu!”
“Còn có tờ rơi nào không? Có ngoại ngữ ý!” Chị Lưu nghiêm túc nói.
“Có có! Chỗ em còn mấy tờ cơ!” Tạp vụ béo lập tức lôi ra mấy tờ rơi tiếng nước ngoài trong túi ra.
“Nào! Tử Tình, em đọc xem đi, mấy tờ này viết gì?” Chị Lưu có chút kích động giơ mấy tờ rơi lên.
Lãnh Tử Tình nhìn kỹ, có hai tờ tiếng Anh, một tờ tiếng Pháp, một tờ tiếng Nhật. Vì thế… cô lần lượt đọc hết một lượt!
“Á!” Cả gian phòng thay đồ lập tức vỡ oà ra tiếng hoan hô.
“Tử Tình ơi! Trời ơi! Em thật là giỏi! rất rất giỏi! Em là thần tiên ông trời phái xuống cứu bọn chị phải không?” Cô béo lập tức ôm chầm lấy Lãnh Tử Tình, mừng đến nỗi chỉ thiếu điều tung Lãnh Tử Tình lên cao mà thôi.
Chị Lưu lại kích động: “Trời ơi! Sao em lại biết nhiều ngoại ngữ như vậy? Tốt lắm, tốt lắm, cô béo mau buông tay ra! Tử Tình, ngày mai, ngày mai em đại diện cho phòng tạp vụ xuất chinh! Lần này, chị nhất định để cho con Tô Mỳ Sợi kia trắng mắt ra, phòng tạp vụ chúng ta không phải dễ bị bắt nạt như thế đâu!”
“Nhưng… chị Lưu, ngày mai em phải… phải đi khỏi đây rồi!” Lãnh Tử Tình liều nói.
Những lời này nói giống như sét đánh giữa trời quang! Mọi người lập tức nín bặt.
“Cái gì? Đi khỏi đây? Hôm nay cô vừa đến làm, ngày mai đã phải đi khỏi rồi á? Cô coi chỗ này như cái chợ hả?” Chị Lưu đột nhiên cất cao giọng nói.
Cô béo vừa thấy chị Lưu tức giận lập tức hoà giải: “Ai da, chị bảo này Tử Tình, mặc kệ em có chuyện động trời nào cũng được, đều phải chờ sau ngày mai hẵng nói! Ngoại ngữ em tốt vậy, em không giúp bọn chị, thì địa vị của phòng tạp vụ sau này càng…. Haizzz! Tử Tình à! Em giúp đỡ đi mà!”
Chương 149 – 150
Chương 149: Ngày 29 tháng 1 – Trước cuộc thi
Cô béo vừa thấy chị Lưu tức giận lập tức hoà giải: “Ai da, chị bảo này Tử Tình, mặc kệ em có chuyện động trời nào cũng được, đều phải chờ sau ngày mai hẵng nói! Ngoại ngữ em tốt vậy, em không giúp bọn chị, thì địa vị của phòng tạp vụ sau này càng…. Haizzz! Tử Tình à! Em giúp đỡ đi mà!”
Vài nhân viên tạp vụ khác cũng bắt đầu ra sức khuyên nhủ Tử Tình.
Lãnh Tử Tình vừa nghe thì liền thấy bùi tai. Sao cô có thể bỏ rơi bọn họ không quản cho được chứ? Vì sao cô lại biết nhiều ngoại ngữ vậy, chính cô cũng không rõ. Nhưng sự việc này cũng đủ để cô kiêu ngạo một hồi rồi!
Từ khi tỉnh lại bị mất trí nhớ đến giờ, những tin tức mà cô nhận được chưa có cái nào làm cô hài lòng như chuyện này! Cuối cùng cũng còn chỗ có giá trị. Cô cũng rất chờ mong nha!
Đối với trình độ thuần thục khi đọc mấy tờ rơi kia của mình, nói năng lưu loát thành thạo vậy, phải gọi là tinh thông mới đúng! Không ngờ mình lại có chút tài lẻ này, cô thật cảm động đến phát khóc lên được!
“Tử Tình, em đồng ý đi!” Mấy nhân viên tạp vụ vây quanh khuyên nhủ Tử Tình, mà chị Lưu lại chỉ đứng một bên nhìn cô chằm chặp.
Cô béo vừa thấy thế vội kéo chị Lưu lại nói: “Chị Lưu à! Chị mau khuyên nhủ Tử Tình đi. Nếu muốn đi thì cũng phải đợi qua ải ngày mai rồi hẵng đi! Chị Lưu!”
Chị Lưu hừ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Cô ta muốn đi thì để cô ta đi đi! Dù sao chúng ta cũng bị người ta bắt nạt mãi rồi, có phải ngày một ngày hai đâu! Loại người không có lương tâm này, chị Lưu tôi xem như nhìn lầm người rồi! Được rồi được rồi! Đã muộn lắm rồi! Về thôi!”
Nói xong, chị Lưu liền xua mọi người đi, xách túi rời khỏi!
Lãnh Tử Tình nhìn bóng dáng chị Lưu, chị người không cao, lưng hơi còng xuống. Cũng có thể làm việc lâu rồi, đều cúi đầu lau dọn rác tạo thành thói quen còng lưng xuống! Nhưng cốt khí cứng rắn đó lại không hề giảm một phân một tấc nào.
Lúc này, Lãnh Tử Tình phát hiện cảnh vật trước mắt nhoè đi, nước mắt không biết từ bao giờ rơi xuống….
Ngày hôm sau.
Lãnh Tử Tình không chút trì hoãn, xuất hiện ở cuộc thi. Vốn dĩ có 8 phòng: bếp, sảnh trước, bả