Khóa trụ tim em (365 ngày hôn nhân)

Khóa trụ tim em (365 ngày hôn nhân)

Tác giả: Guai Wu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213741

Bình chọn: 9.00/10/1374 lượt.

n hộ chiếu. Người trong hộ chiếu rõ ràng chính là cô! Sao hắn làm được? Chỉ dùng thời gian một ngày! Không, chỉ nửa ngày mà thôi!

Lãnh Tử Tình giật mình nhìn hắn, vốn cô bị áp tải đến đây. Bọn họ nói cho dù không đi được thì cũng phải đến tiễn những thí sinh thắng cuộc. Chủ tịch Văn đã mời thì cô sao từ chối được chứ! Dù sao hôm nay cô cũng phải rời khỏi đây! Hoá ra, chủ tịch Văn đã thông đồng trước với tên kia! Giờ thì hay rồi, đã có lý do để không thể không đi rồi!

“Anh… anh sao lại làm được thế?” Lãnh Tử Tình giật mình nhìn quyển hộ chiếu.

Lôi Tuấn Vũ nhìn dáng vẻ kinh ngạc ngốc nghếch của cô thì thở dài, nhìn về phía đoàn người đang chờ ở cửa số sáu, người không nhiều, tính cả hắn tổng cộng là mười hai người. Hắn phất tay chào hỏi với Văn Quang Nhiễm, nhìn thấy đối phương mỉm cười đáp lại, gật gật đầu rồi nói: “Vốn dĩ nó là của em mà!”

Thời gian kiểm tra an ninh còn sớm, hắn có thể nhỏ to tâm sự với cô vợ bé nhỏ của mình. Hai ngày nay muốn tìm cô nói chuyện, nhưng cô tựa hồ giống một con nhím gai rất sắc nhọn, nếu không phải hắn nhờ Văn Quang Nhiễm để cho tất cả các thí sinh thắng cuộc tối qua đều ở lại trong khách sạn, chỉ sợ hôm nay sẽ không nhìn thấy cô nhóc này nữa thôi!

Hắn rất đáng sợ hay sao? Mặc dù đã coi hắn là người xa lạ, nhưng vẫn sợ hắn vậy sao? Rốt cuộc hắn không thể chờ được nữa! Mặc kệ cô mất trí nhớ hay không, hôm nay hắn muốn nói với cô, cô là vợ hắn, hắn còn sống! Cô là người phụ nữ của hắn!

“Cái… gì?” Lãnh Tử Tình vội vàng nhìn vào thời gian cấp hộ chiếu, quả nhiên… hơn nữa còn ghi lại vài lần xuất cảnh!

Sao lại thế này? Quyển hộ chiếu này chắc chắn là của cô không sai! Tại sao lại ở chỗ Lôi Tuấn Kiệt vậy?

“Đi theo tôi!” Lôi Tuấn Vũ nắm lấy cổ tay Lãnh Tử Tình kéo cô đi đến đầu kia hành lang…

Chương 153 – 154

Chương 153: Ngày 30 tháng 1 – Phạm tội giết người?

Sao lại thế này? Quyển hộ chiếu này chắc chắn là của cô không sai! Tại sao lại ở chỗ Lôi Tuấn Kiệt vậy?

“Em đi theo tôi!” Lôi Tuấn Vũ nắm lấy cổ tay Lãnh Tử Tình kéo cô đi đến đầu kia hành lang…

“Ái… Anh định làm gì? Anh buông tay ra! Buông tôi ra! Lôi Tuấn Kiệt! Anh buông tay ra! Tôi sẽ kêu ầm lên đó!” Lãnh Tử Tình nhất thời hoảng hốt! Tên gia hoả này định làm gì? Bẻ gãy cổ cô hay sao? Trời ơi, cứu tôi với! Trên hành lang dài, người đến người đi nườm nượp, nhưng không ai để ý đến dáng vẻ giãy dụa của cô.

Cái gì? Sao hắn lại nghe thấy tên Lôi Tuấn Kiệt nhỉ? Cô ấy đang nói gì vậy? Cô đổi tên cho hắn từ khi nào? Lôi Tuấn Vũ nắm lấy cánh tay cô giật nhẹ, đè cô lên một góc tường. Vừa hay chỗ đó cũng có một cái cột, hoàn toàn che khuất thân hình của cô và Lôi Tuấn Vũ.

Lãnh Tử Tình thoáng chốc toát mồ hôi lạnh đầy mình, cái này… Cô sắp bị giết người diệt khẩu hay sao? Dưới tình thế cấp bách, Lãnh Tử Tình ấn mở nút ghi âm trên điện thoại di động. Cô không thể cứ chết một cách không minh bạch như vậy được, chỉ mong khi mọi người tìm thấy thi thể của cô thì chiếc di động này vẫn còn đây. [Timyeu: Há há, Lãnh Tử Tình giàu trí tưởng tượng quá!'>

“Em vừa gọi tôi là gì?” Lôi Tuấn Vũ gắt gao nhìn cô chằm chằm, cô khôi phục lại trí nhớ rồi sao? Vừa nãy có phải đang gọi tên hắn hay không? Gọi nhầm à?

“Cầm thú! Quân giết người! Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ kêu cứu ầm lên đấy!” Lãnh Tử Tình lòng dạ nào để ý hắn gọi là gì, đôi mắt mở to nhìn dáo dác xung quanh, mong có người nào đi qua đây, trùng hợp đi đến chỗ này thắt lại dây giày hay gì đó!

“Quân giết người?! Tử Tình! Anh thật xin lỗi về việc em bị tai nạn xe. Là anh sai! Tha thứ cho anh!” Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt áy náy, cô nhóc này nhất định là đã nhớ ra được mọi chuyện rồi. Vì vậy mới đối xử với hắn như vậy! Cô đẩy toàn bộ trách nhiệm về tai nạn lên người hắn cũng không phải không có đạo lý. Nếu hắn không vội vàng đi gặp Kiều Chi Ảnh thì e rằng lúc này hắn đã đang cùng cô ngao du thắng cảnh rồi!

“A?” Lãnh Tử Tình trợn to mắt giật nảy mình, tóc tai dựng đứng lên kinh hoàng, quả nhiên… là hắn! Hắn lại chính mồm thừa nhận! Thật là khủng khiếp! Ngón tay đang ấn di động không kìm được run lẩy bẩy, chứng cớ, chứng cớ đều ở trong này!

“Anh… Anh… anh định làm gì? Tôi bị mất trí nhớ! Tôi không biết gì hết! Anh buông tha cho tôi đi!” Lãnh Tử Tình sợ đến mức người run lập cập. Cái người giống chồng cô như đúc này quả nhiên là hung thủ! Trời ạ! Hung thủ! Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện cảnh tượng Lôi Tuấn Kiệt phá hỏng hệ thống động lực xe của Lôi Tuấn Vũ, lại xuất hiện cảnh tượng hắn chỉ đạo xe tải đâm vào cô, trời ơi trời! Thật là máu me quá! Thật sự… Tiểu Ảnh nói quả nhiên là thật! Cứu tôi với! Cứu tôi với!

“Tử Tình, tha thứ cho anh! Anh thừa nhận anh sai rồi! Anh không nên đối xử với em như vậy! Tha thứ cho anh, quay về bên cạnh anh đi! Để cho anh được chăm sóc em!” Lôi Tuấn Vũ nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô mà đau lòng. Cô lại sợ hãi hắn sâu sắc như vậy. Hắn đè chặt hai vai cô, ngăn cô giãy dụa.

“Không! Không cần! Anh buông tay ra! Buông ra! Á…!” Dưới tình thế cấp bách, Lãnh Tử Tình hung hắng cắn lên cánh tay Lôi Tuấn Vũ.

Đau! Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt mày lại,


XtGem Forum catalog