Old school Easter eggs.
Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325394

Bình chọn: 8.00/10/539 lượt.

cô đã nghỉ làm mà không xin phép cũng không gọi điện thoại, chắc Trí Lâm đang rất lo lắng cho cô.

Nhưng cô có thể yên tâm là Trí Lâm sẽ giúp cô xin phép. Cô quay lưng tìm kiếm Lăng Phong.

Lăng Phong đã quần áo nghiêm chỉnh ngồi bên laptop làm công việc, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím. Dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của cậu thật sự rất thu hút, cô nghiêng người nhìn dáng vẻ làm việc của cậu không chớp mắt.

Chốc lát sau, Lăng Phong quay đầu nhìn về phía cô mới phát hiện cô đã tỉnh, liền đóng laptop lại, nhanh chóng đứng dậy bước đến bên cô.

– Dậy rồi sao! – Cậu bước đến hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Bảo Phương mĩm cười gật đầu rồi cố sức ngồi dậy, nhưng cả người ê ẩm, toàn thân gần như không còn sức, có chút khó chịu khiến cô nhăn mặt. Lăng Phong thấy vậy liền giúp cô ngồi dậy, rồi tựa lưng cô vào lòng cậu. Cậu vòng tay ôm lấy cô, cảm nhận thân thể mềm mại của cô một cách hạnh phúc.

Cậu với tay lấy ly sữa để sẵn trên bàn đưa cho cô uống. Cả ngày cô vẫn chưa ăn gì, nên nhanh chóng uống cạn ly sữa. Lăng Phong mĩm cười hài lòng nói:

– Em muốn ăn gì ?

– Lẩu hải sản – Cô không nghĩ ngợi gì buộc miệng nói.

– Được – Cậu khẽ cười nói – Anh gọi người đem tới.

– Em muốn tới nơi ăn hơn. Rất có hương vị – Cô nhõng nhẽo nói.

– Em không sợ người ta bắt gặp sao? – Cậu cười cười nhìn cô nói.

– Chẳng phải có người nhân cơ hội đánh bay luôn vấn đề mình bị tình nghi là phạm tội buôn bán vũ khí trái phép hay sao? – Cô cười trả lời rồi ranh ma hỏi lại – Hay là anh sợ Andy giận.

Lăng Phong bật cười lớn khi nghe cô hỏi. Cậu cầm lấy bàn tay của cô, trên cánh tay chiếc vòng ngọc lục đang phát sáng, sau đó trầm giọng nói:

– Có lẽ cũng nên giải quyết vấn đề của Andy rồi.

– Em thật sự tò mò về cô ấy.

– Đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, anh sẽ kể em nghe.

– Em đợi anh.

– Vài ngày nữa ba anh chở về đây – Lăng Phong đột nhiên nói.

Bảo Phương ngẩng đầu chớp mắt nhìn cậu, trong mắt có một sự ngạc nhiên vô cùng, chưa bao giờ cô nghe Lăng Phong nói về ba của mình. Lăng Phong thấy sự ngạc nhiên của cô thì cười xòa nói tiếp:

– Đã đến lúc đưa em đi gặp ba anh rồi, chủ nhân của chiếc vòng này chỉ có một mình em thôi. Em thấy ngại à.

Bảo Phương không nói. Lăng Phong thấy vậy tưởng rằng cô đối với gia đình cậu vẫn còn e dè nên cụp mắt xuống có chút buồn rồi nói:

– Chuyện này có thể bàn lại sau, đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Bảo Phương liền lắc đầu vòng tay ôm chặt lấy cậu rồi lắc đầu nói:

– Không phải em sợ, chỉ là …

– Chỉ là sao …. – Lăng Phong nhìn cô khó hiểu.

Bảo Phương bặm môi ngắt cậu một cái, nũng nịu nói:

– Có cô gái nào khi nghe tới việc ra mắt ba mẹ chồng mà không e sợ chứ.

Lăng Phong ngây người nghe cô nói xong thì hạnh phúc ôm chặt cô cười lớn. Bảo Phương cũng cười hạnh phúc vùi đầu vào lòng cậu, nhưng ở trong lòng cậu, ánh mắt cô bỗng sầm lại.

“ Tôi sẽ giúp cô làm hắn trở về đây”

Cuối cùng hắn ta cũng đã thực hiện kế hoạch rồi. Hắn đã đi bước đầu tiên, bước tiếp theo phải là cô.

Hai người họ cùng đến một nhà hàng nổi, sàn nhà được làm bằng kính trong suốt, có thể thấy được đàn cá bơi lượn dưới chân rất bắt mắt. Không khí về đêm rất mát, lại đầy mùi gió biển, càng khiến không gian xung quanh trở nên thơ mộng lãng mạn, rất thích hợp làm nơi trốn hẹn hò.

Lăng Phong nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi, rồi mình tự ngồi đối diện với cô. Cậu giở menu ra điểm duyệt từng món ăn cười nói với cô:

– Hôm nay anh đi chợ.

Bảo Phương phì cười khi nghe Lăng Phong nói ra ngôn ngữ chỉ có những người bình dân như cô mới thường nói đùa với nhau:

– Cứ tự nhiên.

Lăng Phong liền tiếp tục chú tâm vào menu, sau đó gọi món. Bảo Phương cứ nhìn cậu phì cười, nhưng nụ cười trên mặt cô ngưng đọng lại khi phía xa thấp thoáng một gương mặt. Hắn nhìn về phía cô chăm chú, thấy cô phát hiện ra sự có mặt của hắn bèn hướng về phía cô nhếch môi cười.

– Sao hả, thấy nơi đây quen thuộc hay không – Trong đầu Bảo Phương quay trở về thời khắc cô bị hắn dẫn đi.

Bảo Phương vẫn ôm lấy đầu mình, cố gắng ngăn chặn những ấm thanh của tiếng súng nổ, ký ức kinh hoàng tưởng vùi lấp lần nữa tái hiện lại trong đầu cô.

– Chính tại nơi đây, ông ta ra lệnh hạ sát ba cô sau khi ba cô cứu thoát con trai ông ta – Hắn chỉ tay về phía trước, nơi mà thi thể ba cô lạnh giá nằm đó.

Bảo Phương kinh hoàng, buông thỏng hai tay , ánh mắt ngây dại nhìn hắn. “…con trai ông ta”, “ …con trai ông ta …” bốn từ này đánh mạnh vào trong đầu của cô. Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu hắn ta đang ám chỉ đến ai. Tim Bảo Phương như bị ai bóp ghẹt, đâm từng nhát từng nhát dao đến rớm máu. Hai chân gần như mềm nhũn, nếu như không phải là người đã chịu quá nhiều đã kích thì chắc chắn hôm nay cô đã gục ngã không thể trụ vững nữa.

– Hiểu rồi chứ? Vì sao mà cậu ta không bao giờ nói cho cô biết ai là kẻ giết hại ba cô.

Tay Bảo Phương diết chặt lại, nhưng lời nói của hắn như đánh mạnh vào tâm lí của cô. Bảo Phương nhớ lại rất nhiều lần cô tha thiết muốn Lăng Phong nói cho mình biết ai là kẻ đã sát hại ba mình, đổi lại chỉ là sự im lặng và lời hứa không biết khi nào sẽ thực hiện.