Polly po-cket
Không cho trả lại ông xã

Không cho trả lại ông xã

Tác giả: Lục Phong Tranh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323352

Bình chọn: 9.5.00/10/335 lượt.

t đầu từ bây giờ, anh sẽ thương cô, thương cô hơn so với tất cả mọi người, nhất định sẽ bảo vệ trái tim cô.

“Gì? Chặn đường của anh em xem anh sẽ làm như thế nào.” Cô dương dương tự đắc nói.

Bình tĩnh nhìn thế cục, “Yên tâm, còn con đường La Mã nữa.” Anh cầm cờ chuyển sang hướng khác tiến quân thần tốc.

Dung Dĩ Ân cau mày chu môi, ảo não vì sự sơ sót của mình, nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Hừ, được được, sẽ để anh chết rất khó coi.”

“Vâng, Anh sợi quá đi!”

Bách Mộ Khắc khiêu khích quả nhiên rước lấy một cái lườm của Dung Dĩ Ân, chống má, tập trung suy nghĩ nước cờ tiếp theo.

Anh yên lặng ngắm nhìn nụ cười của cô.

Bởi vì một tay chống má, nghiêng bả vai, sợ dây áo trên bả vai mảnh mai thuận thế trượt xuống, lộ ra xương vai, cô hồn nhiên nghiêng đầu, lộ ra cái cổ mỹ lệ tạo thành cảnh xuân mê người, làm Bách Mộ Khắc không nhịn được mơ màng đường cong dưới lớp quần áo kia.

Giống như hiểu rõ mọi nơi, quyến rũ phong tình chợt nhìn mê người, cho dù không đẹp bằng nụ cười cười yếu ớt đến sâu sắc trước mắt này, anh dáng vẻ này của cô, thích không chuẩn bị mà tự nhiên bày ra vẻ phong tình, vì cô như vậy rất mê người.

Khát vọng đột nhiên tới, mọi tế bào trong người anh đều đánh trống reo hò tạo thành một sức mạnh cực đại, khiến một người thành thục biến thành thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu, cả người đều nóng.

Thật sự không kiềm nén được nữa, đôi mắt tối lại, anh vươn tay mò vào trong ngực cô.

hành động bất thình lình này khiến bàn cờ rơi đầy đất, cơ thể nhỏ bé xinh xắn rơi vào vòng tay của người đàn ông, bị ôm thật chặt.

“Mộ Khắc!” Dung Dĩ Ân kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ôm mình từ phía sau.

Anh không nói gì, đôi môi nóng bỏng hôn lên cảnh xuân xinh đẹp ở bả vai, bàn tay không an phận vuốt ve mọi nơi.

Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ là đối thủ của anh, đối với sự tấn công của anh, chưa ngăn cản thần công lần nào, “Mộ Khắc, đây là thư phòng…” Cố gắng dùng tia lý trí cuối cùng nói.

“Cũng ở trong nhà mình, hay em muốn ở phòng khách?” Anh vỗ về chơi đùa cơ thể cô to gan hỏi.

Không nghĩ tới, một người nghiêm chỉnh lại làm càn như vậy.

Lý trí Dung Dĩ Ân hoàn toàn biến mất, tùy ý để người đàn ông bá đạo này kéo cô vào nước xoáy, cùng nhau chìm ngập.

Lúc nhận được điện thoại của mẹ kế, Dung Dĩ Ân đang trong phòng thay đồ, còn Bách Mộ Khắc đang trong phòng tắm, không muốn anh nghe được nội dung cuộc nói chuyện, nên cô ra khỏi phòng thay đồ đi ra ban công phòng ngủ chính.

“Mẹ, lời này của mẹ có ý gì, mẹ muốn làm gì?” Dung Dĩ Ân có dự cảm xấu.

“Thật sự mà nói, bọn con cũng không phải là tài phiệt, con mượn họ năm vạn mười vạn, mẹ nghĩ mẹ chồng sẽ dễ dàng đồng ý sao?”

Sau khi nghe mẹ kế nói… cho muốn chết quắt đi cho rồi, nắm chặt điện thoại, cả người đều phát run, “Mẹ, con cầu xin mẹ không nên như vậy nữa có được không?”

Thật ra thì, khách sạn suối nước nóng của nhà họ Dung cũng từng thịnh vượng, nhưng Dung Dĩ Ân cô chủ của khách sạn này cũng không an nhàn sung sướng như mọi người nghĩ.

Lúc nhỏ, ba bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc cô, cho dù cưới mẹ kế, cô cũng không được quan tâm nhiều.

Thật vất vả trưởng thành, thì khách sạn lại đi xuống, ngắn ngủi vài năm liền mắc nợ khắp nơi, từ lúc Dung Dĩ Ân bước ra xã hội làm việc, mẹ kế đều muốn mỗi tháng cô phải đưa hơn phân nửa tiền lương để làm phí sinh hoạt gia đình.

Thật ra thì, làm sao có phí sinh hoạt, phần lớn tiền đều bị mẹ kế tiêu xài hết! Không phải cô không bất mãn, nhưng vì cảm xúc của ba, cô đều bỏ qua tất cả.

Cô chưa từng nghĩ mặc kệ nhà mẹ đẻ, có lẽ cô không thể gánh món nợ khổng lồ kia được, nhưng tiền sinh hoạt phí hằng tháng cô chưa bao giờ thiếu, bởi vì hiếu tâm, cho dù lấy Bách Mộ Khắc, phần tâm ý đó chưa bao giờ thay đổi.

Mặc dù tiền gửi ngân hàng của cô không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để trợ cấp tiền sinh hoạt phí hàng tháng cho nhà mẹ đẻ, ai ngờ mẹ kế không thèm nghĩ đế cái khó của cô, còn tưởng rằng cô lấy Bách Mộ Khắc rồi thì có thể tùy ý tiêu xài, bà giống như con đỉa chứ ba ngày hai bữa lại đến cửa đòi tiền.

Mỗi lần đều mấy ngàn đồng, một lần hai lần… Miệng ăn núi cũng lở.

Những số tiền kia giống như bị ném vào động không đáy, vào tay Vương Mỹ Nguyệt xong là nhang chóng biến mất, thật sự làm người ta chịu không nổi!

Xế chiều hôm nay Vương Mỹ Nguyệt ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp đến cửa đòi tiền, cuối cùng Dung Dĩ Ân cũng can đảm từ chối.

“Mẹ, con không có biện pháp để cung ứng tiền để mẹ phung phí như vậy.” Thật sự là phung phí! Trong nhà mắc nợ tùm lum, Vương Mỹ Nguyệt còn xài tiền như nước, không phải là phung phí thì là gì?

“Dĩ Ân, con không có tiền thì có thể bảo Mộ Khắc cho con tiền! Không phải con rể gia tài bạc vạn sao, con xin nhiều một chút, đỡ phải để mẹ ba ngày hai bữa lại đến cửa.” Vương Mỹ Nguyệt nói như đó là điều đương nhiên.

“Mẹ, con sẽ không bảo Mộ Khắc đưa tiền để đưa cho mẹ, sau này mẹ cũng đừng tìm con xin tiền nữa.” Cặp mắt kiên định nhìn Vương Mỹ Nguyệt.

Không lấy được tiền, lúc ấy Vương Mỹ Nguyệt mắng to, “Nha đầu chết tiệt kia, mày chờ đó cho tao!” Rồi hậm hực bỏ đi.

_____