Polly po-cket
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325884

Bình chọn: 10.00/10/588 lượt.

Dực cũng phát hiện Vệ Lam hơi hác thường. Từ đầu đến cuối, cô chỉ hỏi một câu ‘anh làm gì vậy’, sau đó không nói gì thêm nữa, sắc mặt thì rất kém.

Thế nên anh lại cảm thấy không vui, bàn tay đang nắm tay cô cũng tăng thêm sức, nói với vẻ bực bội: “Em không cam tâm đến thế sao?”

Cuối cùng Vệ Lam cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh một cái, uể oải nói: “Tôi không cam tâm thì anh sẽ buông tha cho tôi sao?”

Đoàn Chi Dực nghẹn họng, sa sầm mặt lại, vung tay cô ra, hừ lạnh một cái, quay đầu sang hướng khác. Nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh quay người lại, đặt tay lên vai cô, kéo cô vào lòng mình, giọng mang theo chút kiêu căng đắc ý: “Đúng vậy, em có cam tâm hay không thì cũng chả sao.”

Nói xong, men theo sườn mặt cô, tìm đến môi cô, hôn lên đó.

Trái tim vốn đã lạnh lẽo của Vệ Lam nay càng thêm giá băng.

Vệ Lam gần như đã quen thuộc với mỗi ngóc ngách của căn biệt thự này, còn căn phòng ngủ cô bị thất thân kia, đã xuất hiện vô số lần trong những cơn cá mộng của cô suốt mấy năm nay. Lòng không khỏi buồn bực, khi sắp xếp hành lý, cô gần như chết lặng như một con rối gỗ.

Nhìn Vệ Lam sắp xếp quần áo đồ dùng của mình vào hộc tủ, cuối cùng tâm trạng của Đoàn Chi Dực cũng vui vẻ hơn. Anh đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô thật lâu, đến khi không nhịn được nữa thì bước vào, ôm chầm lấy cô từ phía sau.

“Làm gì vậy?” Vệ Lam hỏi xong, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Dường như tần số xuất hiện của câu này hơi bị cao.

Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, chỉ kề sát vào người cô, ôm cô thật chặt, rồi từ phía sau hôn lên vành tai cô.

Vệ Lam thu dọn đồ đạc xong nên người đầy mồ hôi, bị anh ôm như vậy cảm thấy rất không thoải mái nên đẩy anh ra, nói với giọng ghét bỏ: “Anh buông tôi ra, tôi phải đi tắm.”

Không ngờ lần này Đoàn Chi Dực lại nghe lời, buông tay ra, ánh mắt vẫn cứ dán vào cô, nhìn cô lấy quần áo và vật dụng tắm rửa ra, chạy vội vào phòng tắm.

Khi Vệ Lam bước ra thì thấy Đoàn Chi Dực đang cầm quần áo đứng ở ngoải cửa phòng tắm với vẻ mặt rất lạ, thấy cô vừa ra là lập tức nôn nóng chui vào trong.

Vệ Lam bị hành động của anh làm ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ tới điều gì nên mặt cô lại nóng lên.

Chuyện đến nước này, cô biết mình cũng không cần phải giãy giụa phản kháng nữa, có những chuyện trước sau gì cũng không trốn tránh được, chi bằng thuận theo anh. Cô từng suy nghĩ rất lâu, nói không chừng anh chỉ không cam lòng mà thôi, biết đâu chỉ vài ngày sau anh sẽ cảm thấy tẻ nhạt, không hứng thú nữa.

Nghĩ như thế, lòng Vệ Lam cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau khi sấy tóc gần khô, cô yên tâm nằm trên giường.

Đoàn Chi Dực chỉ ở trong phòng tắm chưa đến 10 phút liền cầm khăn tắm vừa lau đầu vừa bước ra ngoài. Anh vò vò lau lau vài cái cho có lệ rồi tiện tay ném khăn lên trên sô pha, sau đó từ phía đuôi giường bò lên.

Tóc anh ngắn, sau khi lau xong tóc không còn nhỏ nước nữa nhưng vẫn ướt mèm. Khi anh bò đến bên cạnh Vệ Lam thì cô bị nước lạnh làm cho rùng mình.

“Vệ Lam.” Anh nằm trên người cô, gọi tên cô một cái.

Vệ Lam vốn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, thấy anh gọi thế thì biết là không có cách nào giả vờ nữa nên đành phải từ từ mở mắt ra, nhìn anh và trả lời: “Chuyện gì?”

Mặt của anh vẫn như thường ngày, không có biểu cảm gì, chỉ từ phía trên nhìn vào mắt cô, nhưng trong đôi mắt đen như mực ấy, đường như có những đám lửa đang bùng lên. Một lát sau, anh lại lên tiếng gọi tên cô.

Vệ Lam bị anh gọi mà chẳng biết đâu với đâu, rồi lại thấy rờn rợn trong người: “Anh muốn nói gì?”

Anh vẫn không lên tiếng, chỉ bất ngờ nhào tới hôn cô.

Hai người vừa tắm rửa xong, trên người đều mát mẻ dễ chịu nên không làm cho Vệ Lam cảm thấy không thoải mái.

Lần này anh không dừng lại quá lâu trên môi cô mà men theo cằm cô, trượt xuống phía dưới. Khi đôi môi anh lướt qua chiếc cổ mịn màng của cô thì ở phía dưới, anh đã lột trần quần áo của cô.

Tay anh rất nóng, bao trùm lên ngực cô, như là một đám lửa. Khi anh vừa dùng môi vừa dùng tay, cơ thể Vệ Lam đã không nén được cơn run rẩy chạy từ ngoài vào trong.

Khi môi anh hôn lên ngực cô, tay anh đã chạy dọc theo eo cô xuống, run run sờ soạng vào vùng cấm phía dưới, cảm nhận được nơi đó hơi ươn ướt thì hơi thở cũng trở nên dồn dập. Anh dùng sức tách hai chân cô ra, đặt mình vào giữa.

“Anh đợi chút đã!” Vệ Lam bỗng từ trong cơn đê mê bừng tỉnh, giãy giụa rồi lùi ra sau một chút.

Sắp tới nơi mà còn bị ngăn lại, mặt Đoàn Chi Dực đỏ lựng, rõ ràng là mất hứng.

Vệ Lam cũng đỏ mặt, làm như không nhìn thấy, chỉ đột nhiên lấy từ đầu giường ra một thứ gì đó đưa cho anh, nói nhỏ: “Dùng cái này đi, tôi không muốn uống thuốc mãi. Lần trước uống thuốc mà khó chịu hết mấy ngày.”

Lúc ấy, khi đi mua thuốc, ma sai quỷ khiến sao cô lại lấy một hộp này. Vừa nãy khi Đoàn Chi Dực đi tắm, cô lục từ trong hành lý ra. Nhưng đưa cho anh thế này, nó thật cô cũng thấy rất xấu hổ.

Ánh mắt Đoàn Chi Dực lóe lên chút nghi hoặc, nhưng khi nhận lấy thứ kia thì lập tức biết nó là gì, vẻ mất hứng trên mặt càng thêm rõ ràng.

Có điều anh cũng không nói gì, chỉ sụ mặt mở cái túi, lấy cái thứ làm bằng