Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325783

Bình chọn: 7.5.00/10/578 lượt.

ng trong nước càng phức tạp. Sau khi trở về, mấy năm nay Đoàn Chi Dực bận đến nỗi ngày ba bữa không điều độ.

Khi anh xem xong bản kế hoạch cơ bản của công ty thì đã là lúc phải dùng cơm trưa.

Dưới anh một tầng là nhà hàng, nhưng anh rất hiếm khi xuống dưới ấy. Thứ nhất là vì anh ghét không khí ồn ào nhốn nháo trong ấy, thứ hai là đồ ăn ở đó cũng chỉ tàm tạm. Còn đi những nhà hàng ở bên ngoài thì anh lại ngại lãng phí thời gian, cho nên thường thì đều sai trợ lý gọi đồ ăn.

Thật ra anh cũng không kén ăn lắm, thấy món nào ăn được thì có thể ăn suốt cả tháng trời. Nhưng hôm nay khi trợ lý mang cơm đã đặt vào, anh nhìn những thứ vừa ăn được vài ngày kia, không biết sao lại cảm thấy hơi chán ngán, không muốn ăn. Anh bỏ toàn bộ vào thùng rác, sau đó xách áo khoác lên, chuẩn bị ra ngoài tìm cái ăn.

Khi anh đi ngang qua phòng làm việc ở bên ngoài, có một nhân viên nam đang mở hộp cơm mang theo ra, chuẩn bị thưởng thức. Mùi thơm nức mũi, mấy cô đồng nghiệp bên cạnh xúm lại, thấy hộp cơm có nhiều màu sắc kết hợp với nhau, cùng trứng chiên hình trái tim thì la lên oai oái: “Cơm hộp tình yêu nha, bạn gái của anh đúng là đáng yêu quá!”

Vừa hú lên xong, nhìn thấy ông chủ khó tính đang đứng đó thì họ ậm ừ chào một tiếng ‘Je’ rồi lập tức giải tán.

Anh bạn mang cơm hộp kia cảm thấy ăn cơm trước mặt ông chủ thì hơi xấu hổ nên chào một tiếng rồi cũng thu dọn.

Đoàn Chi Dực lạnh lùng gật đầu, vốn đang định đi bước ra ngoài thì bỗng nhiên lại quay người, trở về phòng làm việc của mình.

Anh mở máy tính lên, nhập bốn chữ ‘cơm hộp tình yêu’ vào ô tìm kiếm hình ảnh, tìm một tấm mà mình ưng ý, dùng điện thoại chụp lại rồi gửi cho Vệ Lam.

Lúc nhận được tin nhắn của Đoàn Chi Dực thì Vệ Lam vừa nấu cơm xong, đang từ trong bếp bước ra.

Nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cô mở ra xem, là một tin nhắn hình ảnh, trong đó là hình một hộp cơm, kèm theo lời nhắn của Đoàn Chi Dực: tôi đói rồi, mang cơm tới cho tôi, giống cái này.

Vệ Lam ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, nửa ngày không có phản ứng gì.

Khi hiểu ra anh muốn gì thì cô cảm thấy ngơ ngác, không hiểu ra làm sao. Nhưng cô hiện là kẻ thất nghiệp nhàn nhã nên cũng không bài xích yêu cầu này lắm, chẳng phải là đưa cơm sao.

Cô từ tốn ăn cơm của mình xong, trút hết mấy thứ còn lại vào trong hộp, rồi cắt mấy miếng chân giò hun khói bỏ thêm vào.

Vệ Lam cố ý làm thật chậm chạp, khi đến Azre thì đã hơn 2 giờ chiều. Trong thời gian này, Đoàn Chi Dực gọi điện thoại hối vài lần. Chắc là đói quá hạ đường huyết nên càng ngày càng cáu kỉnh, giọng rất ác liệt. Mấy năm nay, dù Vệ Lam đã rèn được tính nhẫn nại nhưng suýt nữa cũng không nhịn nổi mà quẳng hộp cơm vào trong thùng rác ven đường.

Phòng làm việc của Azre nằm tại tầng 17 và 18 của một tòa nhà cao chọc trời ở Giang Thành. Trước đây Vệ Lam từng đi ngang qua rất nhiều lần nhưng chưa từng bước chân vào.

Lúc cô đi thang máy lên tầng 17, tới trước quầy tiếp tân, người tiếp tân thấy cô xách hộp cơm, lại tìm ông chủ thì còn tưởng cô là người đưa cơm bên nhà hàng. Nhưng nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới cũng không thấy cô giống người đưa cơm nên nhân viên tiếp tân chỉ còn cách gọi điện thông báo cho trợ lý phòng tổng giám đốc. Trợ lý còn chưa kịp thông báo với ông chủ thì Đoàn Chi Dực đã từ trong phòng đi ra, mặt hằm hằm, bước nhanh về phía quầy tiếp tân.

Chương 45: Ngoại truyện 1 về Tiểu Đoàn

Khi Đoàn Chi Dực 18 tuổi, mẹ cậu đã vào viện được 3 năm, ba thì một năm về nhà chưa tới chục lần, một mình cậu thiếu niên mười mấy tuổi ở trong cái biệt thự xa hoa giữa giữa sườn núi, bên cạnh cậu chỉ có những người hầu luôn cung kính gọi cậu là thiếu gia.

Có lẽ là vì quá cô đơn, tính cách của cậu có rất nhiều chỗ thiếu sót, trầm mặc ít nói, khó hòa đồng, cáu kỉnh dễ giận, những lời đồn trong trường về cậu đều có khuynh hướng tiêu cực. Những điều này cậu biết hết, nhưng lười giải thích, mà cũng không biết phải giải thích với ai. Và cũng vì biết, cho nên càng thêm khó hòa đồng, càng nóng nảy.

Tóm lại là càng ngày càng tồi tệ.

Thời thiếu niên, sở thích duy nhất của Đoàn Chi Dực là đánh bóng rổ, những người duy nhất có quan hệ khá tốt với cậu chính là những cậu bạn trong đội bóng rổ. Những chàng trai đánh bóng rổ đa phần đều tùy tiện, thoải mái cởi mở, tuy Đoàn Chi Dực không thích nói chuyện nhưng đánh bóng rất giỏi, bọn họ tâm phục khẩu phục cậu, trên sân bóng họ phối hợp với nhau rất ăn ý.

Đang tuổi thanh xuân, trừ bóng rổ ra, các chàng trai trong đội bóng hễ tụ là là nói chuyện về lũ con gái. Rất nhiều người trong đội bóng đã có bạn gái, có người không chỉ có một bạn gái.

Đoàn Chi Dực không hề có chút hứng thú với lũ con gái. Vì đẹp trai, đánh bóng giỏi nên đương nhiên cậu cũng thường nhận được thư tình, nhưng trước giờ cậu chưa bao giờ đọc chúng. Phụ nữ là một sinh vật rất phiền toái, giống như mẹ của cậu vậy, tuy rằng cậu yêu bà, nhưng cũng rất tuyệt vọng.

“Nghe nói gần đây lớp 10 có rất nhiều em xinh đẹp, lát nữa chúng ta thi đấu với lũ quỷ lớp 10, nhất định không được nể nang gì, phải đánh cho tụi nó tan tác thì


XtGem Forum catalog