
suốt mấy tháng trời, anh đã quên mất vì chuyện gì đã làm cô tức giận nhưng nhớ đó là chuyện rất nhỏ, rất nhỏ
Thẩm Tâm Dịch không nhận điện thoại, điều này làm cho tâm trạng của Chu Gia Trạch không tốt, anh chậm rì rì đi xuống lầu: “ Ba, có chuyện gì?”
Chu Trị An thấy thái độ con mình như vậy càng tức giận: “Con nói xem, chuyện con với Tiểu Niệm là như thế nào?”
“Cái gì là như thế nào?” Chu Gia Trạch nhún nhún vai: “Mọi người nghĩ như thế nào thì chuyện là như thế ấy” Vẻ mặt anh không thèm để ý cũng không nói dối, anh không phải là một người ngay thẳng nhưng cũng khinh thường việc nói dối gạt người, huống chi anh cả đang nhìn anh chằm chằm
Chu Gia Trạch tùy ý nằm ở trên sofa nói: “Nếu trong lòng mọi người đều định tội cho con thì đừng hỏi con về chuyện này nữa, dù sao con có nói cũng vô ích”
Nghê Vân trừng mắt nhìn Chu Gia Trạch, chính bà sinh đứa con trai này nhưng cũng không thể nào hiểu nổi nó, lúc cãi nhau với Chu Trị An bà thường nói: “Ông tốt quá, con trai đều học theo ông” bà khẽ cắn môi nhìn qua rất giận dữ: “Vậy con nói xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra”
Chu Gia Trạch vẻ mặt vô tội nói: “Con nói, con uống say không biết cái gì cả”
Chu Trị An và Nghê Vân nhìn con trai mình chằm chằm, Chu Gia Dực đứng ở phía sau sofa không biết nghĩ đến cái gì
Vẫn là bà nội Chu chà chà gậy trong tay: “Bà thấy chuyện này rất đơn giản, tâm trạng Gia Trạch không tốt nên uống rượu, Tiểu Niệm thấy vậy nên mới uống theo, sau đó lại phát sinh chuyện gì chính bọn chúng cũng không biết”
Rượu thật sự là một lý do tốt, có thể giải thích chuyện không hợp lý thành hợp lý. Nghê Vân hơi mím môi tiếp nhận cách lý giải của bà nội Chu nhưng cũng không ngờ con trai của mình lại như vậy, đi tính kế với một cô bé, quan trọng nhất là bọn họ bảo con trai họ đính hôn, trong chuyện này cũng không giải quyết thỏa đáng mới làm cho anh dùng phương thức phản kháng quá khích như vậy
Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người Chu Gia Trạch, anh vẫn trưng ra vẻ mặt bình ổn khiến người ta không phục cũng không được, cuối cùng vẫn là Chu Gia Dực lắc đầu: “Bây giờ chuyện quan trọng là phải tìm được Tiểu Niệm ”
Ngoại trừ Chu Gia Trạch, mọi người đều gật đầu, anh vẫn chăm chú nhìn di động của mình, nhìn dãy số duy nhất gửi đi vài tin nhắn, cũng không màng mọi sự xung quanh.
Chu Gia Dực tra xét chuyến bay của Nhâm Niệm, phát hiện máy bay sớm đã cất cánh, nhìn thời gian lại nghĩ đến thời gian Nhâm Niệm rời khỏi cũng biết cô đã bỏ lỡ, chuyến bay đến thành phố cô ở đến tối mới có chuyến khác. Vì thế anh mạnh dạn suy đoán, bây giờ cô vẫn còn ở Lâm thị. Anh phái người đi thăm dò bản ghi ghép của các khách sạn, nhưng cũng không chắc có thể tìm được cô.
Nhưng vận khí của Chu Gia Dực không tệ, rất nhanh đã tìm được chỗ ở của Nhâm Niệm, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, cho dù nhiều năm trôi qua cô vẫn thích ở khách sạn như thế, xem ra thói quen vẫn đi đôi theo một người
Nhâm Niệm không mang theo nhiều thứ, bởi vì không định ở lại chỗ này lâu dài, cô thu thập qua loa một chút chuẩn bị đến đại sảnh để làm thủ tục trả phòng, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Chu Gia Dực
“Em thật sự làm cho anh tìm hoa cả mắt” Chu Gia Dực ôn hòa cười với cô, từ trước đến giờ, anh đều xem cô như em gái để yêu thương, tuy loại tình cảm này xuất phát từ thương tiếc cho hoàn cảnh bất hạnh của cô, con người bất giác sẽ có cảm giác đồng tình với người yếu thế, sau đó sẽ hâm mộ hoặc ghen tỵ với những người tốt hơn mình
Nhâm Niệm hít một hơi thật sâu: “Anh đến tiễn em à?” Cô không có người thân ở thành phố này, trước đây họ hàng thân thích sau khi cha mẹ cô qua đời đều lộ ra bộ mặt ích kỉ, tham lam, làm cho cô thật sự thấy rõ huyết mạch tình thân so ra còn thua kém sức hấp dẫn của tiền bạc, hài cốt cha mẹ còn chưa lạnh, bọn họ đều muốn đến chia phần thậm chí còn muốn đuổi cô đi.
Cô là một người không có tiền đồ, cái gì cũng không tranh giành, vả lại bị ám ảnh bóng ma cái chết của bố mẹ, cuối cùng cái gì cũng không có. Thành phố này, có lẽ cũng không chào đón cô
Chu Gia Dực lắc đầu phủ nhận, sau đó dẫn Nhâm Niệm vào đại sảnh.
Trong đại sảnh thiết kế hoa lệ nhưng không làm cho người ta cảm thấy xa cách, quá rộng lớn nên dễ tìm thấy trống trải làm cho người ta sinh ra cảm giác phiền muộn
“Em cứ bỏ đi như vậy không cảm thấy rất không có trách nhiệm sao?” Chu Gia Dực mang theo trách mắng nhìn cô: “Cho dù em không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, vậy em cũng nên suy nghĩ cho bà nội một chút? Bà đã nhìn em lớn lên, xem em như cháu ruột của mình, bây giờ lại xảy ra loại chuyện như vậy, vừa rồi bọn họ cũng biết đã hiểu lầm em. Em đi cho xong việc như vậy, bà nội sẽ cảm thấy áy náy rất nhiều, bà cũng lớn tuổi rồi nhất định sẽ chịu không nổi loại đả kích này, em nhẫn tâm nhìn thấy bà vì hiểu lầm em mà cảm thấy áy náy bất an sao?”
Lâm thị là quê hương của Chu gia, trước đây Nghê Vân và Chu Trị An ở thành phố khác cố gắng làm việc, bà nội Chu không đồng ý rời khỏi cho nên sinh hoạt ở chỗ này một mình, Nhâm Niệm thường nói chuyện phiếm với bà nội Chu, tính tình hai người rất hợp nhau. Mãi