
đôi khi bà nội Chu sẽ nhắc đến anh, nói anh là thằng tiểu tử không có lương tâm, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về, Nhâm Niệm lúc nào cũng an ủi bà, bảo rằng có lẽ chắc công việc của anh nhiều quá
Chu Gia Trạch lớn hơn cô 3 tuổi, năm cô học lớp 11 thì anh đã là sinh viên đại học năm 2 rồi. Cô còn nhớ lúc cô sắp tốt nghiệp cấp 3 đã mặt dày hỏi thăm tình hình chiêu sinh của đại học anh, chuyên ngành nào sẽ tốt hơn. Khi đó cô viện đủ mọi cớ, chỉ muốn có cơ hội gặp mặt anh vài lần chỉ để có thể nói thêm vài câu, sau này cô cố gắng học nhưng kết cuộc cũng không thi đỗ vào trường đại học của anh. Lại cũng chính năm đó cô biết được thì ra anh đã có bạn gái trong trường rồi
Có một khoảng thời gian cô luôn suy nghĩ, có phải ngay từ đầu cô đã để mình quá nhỏ bé, quá lu mờ và nhút nhát để có thể được đứng bên cạnh anh, vì thế đã định trước cô chỉ có thể cô đơn nhìn anh đạt được hạnh phúc như thế nào. Mỗi khi cô muốn hỏi anh vài vấn đề không hiểu thì đều năm lần bảy lượt chuẩn bị tâm lý thật kĩ mới dám đi về phía anh. Đến trước mặt anh cũng thường xuyên đánh giá vẻ mặt của anh, chỉ cần anh khe khẽ nhíu mày cô sẽ hoài nghi mình làm anh cảm thấy phiền, không dám tiếp tục quấy rầy anh
Lúc này, cô bỗng chốc bị lôi về thực tại vì trong nhà hàng có người thét chói tai
Thẩm Tâm Dịch mặt trầm xuống nhìn Chu Gia Trạch: “Anh có thể có chút khí phách của đàn ông được không, tôi nói muốn chia tay anh nghe không hiểu sao?”
Thẩm Tâm Dịch chuẩn bị xoay người rời đi thì Chu Gia Trạch vội giữ chặt tay cô, không cho phép cô rời khỏi. Thẩm Tâm Dịch châm chọc cười, không chút do dự lấy ly nước trái cây trên bàn hất thẳng vào mặt Chu Gia Trạch
Nước trái cây từ trán của anh trượt xuống, trên lông mi của anh còn dính một chút bã quýt, ánh mắt dưới hàng mi vẫn gắt gao nhìn cô ta như cũ: “Đừng đi”
Thẩm Tâm Dịch giống như một nữ hoàng kiêu ngạo, vươn một ngón tay đẩy tay Chu Gia Trạch ra, cô chậm rãi mở miệng: “Chu Gia Trạch, tôi không có bất kì tình cảm gì với anh, anh có cần ghê tởm như vậy không?”
Cô xoay người trực tiếp rời khỏi, ngay cả dáng vẻ bước đi cũng cao ngạo giống như một nàng công chúa, thành công lưu lại bóng dáng kiêu ngạo mà tao nhã
Nhâm Niệm cơ hồ không suy nghĩ gì cả, chạy thẳng về phía anh, hoàng tử trong lòng cô bị người gia giẫm đạp như thế, cô vốn đã khuyên mình một trăm một ngàn lần, đừng chú ý đến người đàn ông này nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại không nhịn được quan tâm đến anh. Giống như trong trường của anh có mấy vạn người, nhưng ánh mắt của cô chỉ cần vội vàng đảo qua, cũng có thể biết chính xác người nào là anh. Tựa hồ cô đã đặt chip trên người anh, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bắt được tín hiệu của con chip
“Anh có sao không?” Cô lập tức rút khăn giấy ra, muốn lau nước đọng trên mặt anh, nhưng tay cô còn chưa chạm đến mặt anh thì ánh mắt hung ác của anh đã liếc nhìn cô một cái, cô sững sờ nhìn anh không dám có bất kì động tác gì
Chu Gia Trạch lại mỉa mai cười cô, sau đó dùng tay lau nước đọng trên mặt: “Cô muốn làm gì, thấy bạn gái của tôi đi rồi thì muốn thừa cơ hội sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng nằm mơ”
Anh đứng lên, trực tiếp đẩy cô sau đó xoay người rời đi
Động tác của anh cũng không lớn nhưng cô lại ngã về phía ghế dựa bên cạnh, ghế dựa trượt đến mắc kẹt mép bàn. Thắt lưng của cô cũng đụng vào cạnh bàn một cú thật mạnh, cơ hồ làm cho các cơ quan trong cơ thể cũng rung động theo, đau không tả xiết.
Chu Gia Trạch nghe được tiếng động, xoay người nhìn cô một cái, châm chọc trong mắt tăng thêm không chút che giấu: “Cô thực nên đi làm diễn viên đi” Anh chỉ đẩy nhẹ như vậy thôi có cần phản ứng quá như vậy không?
Chu Gia Trạch cảm thấy phiền đối với tất cả mọi người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ngoại trừ Thẩm Tâm Dịch, lúc học đại học, anh và Thẩm Tâm Dịch quen biết, mấy nữ sinh còn cố tình hỏi anh mấy câu hỏi làm hại Thẩm Tâm Dịch nổi máu ghen, sau đó anh phát hiện phụ nữ là loài sinh vật đáng sợ, các cô có thể dễ dàng ngụy trang bản thân thành tiểu bạch thỏ bị thương, không dấu vết đạt được mục đích, hơn nữa còn được người khác khen là thiện lương hiền lành
Hơn nữa, đối với chuyện tình cảm Chu Gia Trạch luôn xác định rõ ràng, bất luận đến chỗ nào cũng cho mọi người thấy mình không phải là người độc thân, hơn nữa anh rất yêu bạn gái của mình, nhưng cho dù là như vậy cũng có không ít phụ nữ kéo đến, thậm chí còn biểu lộ rõ ràng không ngại anh có bạn gái, có đôi khi anh cảm thấy chán ghét những loại phụ nữ như vậy, một đám ngụy trang thành những kẻ vô tội, chỉ muốn phá hư chuyện tình cảm của người khác để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình
Từ lúc Nhâm Niệm đáng thương tội nghiệp thổ lộ ở trước mặt anh, ấn tượng tốt của anh về cô lập tức trở thành con số âm. Từ lâu anh đã có bạn gái, anh tin tưởng cô cũng biết mới đúng. Huống hồ cô lại lựa chọn ở lại, anh không phải dạng tự luyến cho rằng cô vì anh mà ở lại nhưng chung quy anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Nhất là anh cả lại luôn đối xử tốt với cô, thương tiếc cho hoàn cảnh của cô, càng làm cho anh thấy khó chịu.
Nh