
ì Chu Gia Trạch lại muốn chạy trốn ra ngoài, anh rất muốn biết vì sao Thẩm Tâm Dịch rời bỏ anh, một chút tâm lý chuẩn bị anh cũng không có
Lần trước Chu Trị An đã giáo huấn con trai một trận, lần này ai khuyên ông cũng không để ý, quất roi lên người Chu Gia Trạch.
Nhâm Niệm vừa mới trở về, trong nhà đã loạn cả lên, bà nội Chu che chở cho Chu Gia Trạch nói: “Con muốn đánh thì đánh mẹ trước đi”
Nghê Vân cũng khuyên chồng của mình: “Mẹ đã từng tuổi này rồi, ông nhẫn tâm nhìn thấy mẹ khó chịu sao? Lần trước không phải bác sĩ đã nói chúng ta phải giúp tâm trạng mẹ vui vẻ thì mới có lợi cho sức khỏe sao?”
Chu Trị An hung hăng liếc mắt nhìn con mình một cái, lúc này mới bỏ roi trong tay, Nghê Vân nhặt roi lên nghĩ thầm nhất định phải giấu ở chỗ chồng bà không tìm thấy được
Nhâm Niệm ngơngác đứng ở tại chỗ, từ từ đi qua đỡ bà nội Chu dậy, mà Chu Gia Trạch cũng không thèm liếc nhìn cô, cô không có cách nào bắt ánh mắt mình dời khỏi anh, không biết anh đã bị đánh bao lâu, trên áo cũng có vết máu
Anh cố chấp biết bao, chỉ là cố chấp vì một người con gái khác
Nhâm Niệm chợt nghĩ đến một bộ phim truyền hình nào đó mình đã từng xem, nữ chính cười nói với bạn của mình: Anh ta không thích tôi càng chứng minh ánh mắt của tôi không sai, anh toàn tâm toàn ý yêu công chúa trong lòng mình, đây mới là người tôi yêu, nếu như đơn giản chỉ vì sự xuất hiện của tôi mà anh lại không yêu công chúa của mình nữa, vậy thì người đó còn xứng đáng để tôi yêu sao?
Kỳ thật nên dùng một câu như thế này: Tôi yêu anh, nhưng tình yêu của tôi không liên quan đến anh, chỉ liên quan đến mình tôi mà thôi.
Nhâm Niệm an ủi bà nội Chu, lại nhớ đến có một loại thuốc đối với miệng vết thương rất hữu hiệu, hơn nữa còn rất rẻ. Trước kia, một bạn đồng nghiệp của cô gặp phải một khách hàng biến thái đưa ra yêu cầu khiếm nhã, bạn của cô không đồng ý, vị khách kia lại ra tay ngoan độc, đánh bị thương đồng nghiệp của cô. Lúc đó cô ấy bảo cô đi tiệm thuốc mua loại thuốc này, hơn nữa sẽ không để lại sẹo
Sau khi tâm tình của bà nội Chu bình phục, Nhâm Niệm đến tiệm thuốc mua thuốc
Thuốc đã mua rồi nhưng cô không biết làm thế nào để đưa cho anh, đứng trước cửa phòng anh do dự hồi lâu mới gõ cửa, nửa ngày cũng không có người ra mở.
Cô thở dài một tiếng định bước đi lại phát hiện cửa cũng không khóa, cô mở cửa nhưng thấy anh không có ở đây, cô nghĩ muốn để thuốc xuống rồi rời khỏi. Nhưng sau khi vào phòng lại do dự không biết nên để thuốc ở đâu, nếu như để ở chỗ anh có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy bằng không anh nhất định sẽ không lưu ý đến
Suy nghĩ một cht, cô cầm thuốc để ở trên tủ đầu giường, trước khi anh ngủ mới có thể nhìn thấy
Cô đem thuốc muốn để xuống thì cánh cửa đã bị người đẩy ra, sắc mặt Chu Gia Trạch cực kém, sau khi nhìn thấy cô càng thêm nổi giận: “Cô đang làm gì?”
Cô vẫn biết mình rất yếu đuối, ở trước mặt anh cũng không dám nói một câu cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể không ngừng sắp xếp lời nói nhưng cuối cùng mới phát hiện dù cô có nói gì với anh cũng không quan trọng: “Tôi chỉ muốn đưa thuốc cho anh”
Chu Gia Trạch nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của cô, trong lòng cũng không nổi lên thương tiếc, anh đem sự nhát gan của cô so sánh với sự bình thản tư nhiên của Thẩm Tâm Dịch, cảm thấy người phụ nữ anh nhìn trúng không giống với người thường, đồng thời anh cũng nhận định chỉ có người con gái như Thẩm Tâm Dịch mới xứng đáng để anh trả giá
“Chu gia chúng tôi nghèo đến nổi ngay cả một hộp thuốc cũng không mua nổi, cần cô bố thí sao?” Khóe miệng Chu Gia Trạch lộ ra nụ cười, không có chút tôn nghiêm càng làm cho người ta muốn đánh
Nhâm Niệm nhếch miệng, như hoàn toàn không nghe thấy mỉa mai trong lời nói của anh: “Loại thuốc này rất tốt, nhất là đối với vết thương bên ngoài”
Thanh âm của cô ngày càng thấp, Chu Gia Trạch không khỏi cảm thấy phiền chán: “Được rồi, cô có thể đi.”
Nhâm Niệm nhìn anh muốn nhắc anh loại thuốc này rất tốt, bạn của cô sau khi dùng một ngày vết thương đã lên vảy, qua vài ngày thì vết thương cũng mờ dần và biến mất. Cô muốn nhắc nhở anh nhất định phải dùng, sau đó không nên để miệng vết thương chạm nước
Nhưng phiền chán trên mặt anh rõ ràng như vậy làm cô cảm thấy mình ở lại giống như một tội ác
Cô yên lặng rời khỏi phòng của anh, thuận tay đóng cửa lại, sau đó cô vẫn đứng ở cửa, nghĩ mình thật hèn mọn, cô cảm thấy mình vừa ngu lại vừa ngốc. Rõ ràng biết mình phí sức lại không có kết quả tốt nhưng cũng không có biện pháp không quan tâm đến anh. Anh giống như thứ gì đó bám chặt trên người cô, cô muốn phủi đi cũng không được!
Lúc cô phản ứng trở về thì lặng lẽ mở cửa, không phát ra tiếng động, không muốn để cho người trong nhà biết cô vẫn chưa đi, giống như ăn trộm, nhưng cô lại cười với chính mình, cô giống như ăn trộm không phải sao? Muốn trộm trái tim của anh, lại không biết ý đồ của mình sớm bị người khác nhìn thấu, hành động của mình chật vật không chịu nổi, cũng tạo cơ hội cho người khác cười nhạo mình
Chương 7
“Người khác đều nói cô đáng thương nhưng chỉ có cô biết giờ phút này chí