
nh mình cảm thấy hạnh phúc biết bao, nhiều năm qua, rốt cuộc cô cũng có cơ hội ở bên cạnh anh, cho dù không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng chỉ cần có thể ở lại bên anh một giây, cô cũng cảm thấy biết ơn, bất kể anh đối xử lạnh nhạt với cô ra sao hay anh châm chọc mỉa mai cô như thế nào, họa chăng trái tim anh đang ở bên người con gái khác. Thì cô vẫn thầm nghĩ muốn chăm sóc cho anh, thậm chí không thèm nghĩ đến nguyên nhân hay màng đến kết quả”
Chu Gia Trạch ở nhà an phận vài ngày, thừa dịp bọn họ không chú ý đến mình lại lén đi ra ngoài, chỉ là lần này anh đứng ở dưới lầu của Thẩm gia gọi tên của Thẩm Tâm Dịch, cuối cùng khi anh kêu đến khàn cả giọng thì mẹ của Thẩm Tâm Dịch mới xuất hiện bảo anh rời khỏi, sau này đừng đến Thẩm gia nữa, Thẩm Tâm Dịch cũng không có ở nhà. Chu Gia Trạch đào gốc bới rễ, lúc này bà mới nói cho anh biết Thẩm Tâm Dịch cảm thấy rất phiền và mệt mỏi với đoạn tình cảm này cho nên đã ra nước ngoài du học, tạm thời sẽ không trở về, nếu như anh muốn biết tình hình của cô cũng có thể, nhưng cô cũng từng nói qua, nếu như Chu Gia Trạch đuổi theo, cô sẽ lập tức bỏ đi ngay
Chu Gia Trạch lộ ra nét mặt cực kì bi thương, từ khi nào anh đã làm cô cảm thấy mệt mỏi? Bọn họ ở bên nhau 4 năm, mỗi lần anh nghe người khác nói thời gian bọn họ ở bên nhau quá dài, tình cảm sẽ không mới mẻ nhưng mỗi lần anh đều phủ nhận, anh cảm thấy ở bên Thẩm Tâm Dịch rất tốt, rất thoải mái, hóa ra đó chỉ là cảm nhận của riêng anh, cô mệt mỏi và cũng cảm thấy phiền
Thẩm mẹ nhìn Chu Gia Trạch lắc đầu, thật sự là tạo nghiệp chướng, một người con trai tốt như vậy: “Gia Trạch, cho Tâm Dịch một chút không gian tự do đi, đều tốt cho cả hai bên. Cháu cũng biết nó là một người rất quyết đoán, một khi đã quyết định chuyện gì thì đã suy nghĩ rất tường tận”
Bà suy nghĩ một chút đưa ra đòn sát thủ: “Lần trước cháu đính hôn, Tâm Dịch còn chuẩn bị quà, nếu như nó thật sự muốn làm hòa với cháu thì nhất định sẽ quay lại giành lấy cháu chứ không phải là chúc phúc cho cháu. Đừng lãng phí thời gian trên người Tâm Dịch nữa, nó đã quyết định chuyện gì sẽ không hối hận đâu”
Chu Gia Trạch sững sờ tại chỗ, anh cho rằng cô sẽ ghen, kết quả cô lại muốn chúc phúc cho anh… Anh giống như là một tên ngốc, cho rằng tình cảm của bọn họ sâu đậm, nhưng một người khác lại cảm thấy đoạn tình cảm này đã nguội lạnh như băng, còn anh cuối cùng hiểu được bao nhiêu?
“Lúc cô ấy đi có lời nào muốn nói với cháu không?”
Thẩm mẹ lắc đầu: “Nó muốn đi đến một nơi không có cháu”
Cô ấy muốn đi đến một nơi không có anh…
Anh nghĩ vạn tên xuyên tim, cảm giác cũng chỉ có thế, trước đây cô từng nói rõ: “Cuộc sống của em không thể không có anh, em nghĩ mình nhất định sẽ không rời xa anh”
Nhưng bây giờ cô lại đi đến một nơi không có Chu Gia Trạch anh… Cuối cùng là đàn ông có mới nới cũ hay là phụ nữ dễ dàng thay đổi?
Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình đều đau đớn dữ dội, ngực giống như bị đâm vào, đau, đau quá… Giống như có người cầm châm không ngừng đâm vào trái tim anh
Giờ phút này, dường như anh mới hiểu được người con gái kia không cần anh, không phải giận dỗi mà rõ ràng không cần anh và không muốn tha thứ cho anh
Sau khi Chu Gia Trạch trở về, không ngừng cầm rượu rót vào miệng, anh không rõ chia tay có mùi vị gì, không ăn cơm, không lên bàn ăn mỗi ngày, chỉ biết mượn rượu giải sầu. Dáng vẻ của anh suy sụp như vậy làm cho Chu Trị An tức giận, cầm roi đánh anh, dùng chân đá anh, nhưng Chu Gia Trạch vẫn bày ra bộ dạng bất cần mặc cho người ta đánh anh mắng anh thế nào anh đều nghe không lọt tai, vẫn tiếp tục uống rượu
Chu Trị An tức giận kịch liệt, Nghê Vân cũng không có ngăn lại, nhưng cuối cùng bà lại nhào vào bên người Chu Gia Trạch, trong đôi mắt đều là nước mắt, bà nhìn chồng của mình chằm chằm: “Chúng ta đã mất đi Gia Minh, chẳng lẽ ông muốn chúng ta mất thêm Gia Trạch sao?”
Không phải vạn bất đắc dĩ, cái tên Chu Gia Minh sẽ không xuất hiện ở Chu gia
Khuôn mặt Chu Trị An tràn đầy phẫn nộ, trong nháy mắt lại trở nên thương tâm, ông vứt roi, xoay người rời đi, bà nội Chu đứng ở ngoài cửa nghe thấy tên Chu Gia Minh, nước mắt cũng rơi như mưa
Ở Chu gia, người được cưng chiều nhất không phải là đứa con lớn Chu Gia Dực, cũng không phải con trai nhỏ Chu Gia Trạch hay con gái út Chu Gia Dao, mà là Chu Gia Minh hằng năm đều ở bên ngoài du lịch, mỗi lần anh đến thành phố nào đều sẽ mua đặc sản của nơi ấy gửi về bằng đường bưu điện, cũng chuẩn bị quà cho mỗi người trong nhà. Bà nội nhận được quà của anh sẽ cười đến không khép miệng lại. Chu Trị An và Nghê Vân nhận được quà, tâm trạng cả ngày sẽ rất tốt, Chu Gia Dực và Chu Gia Trạch nhận được quà cũng không khỏi mỉm cười
Chỉ là một người biết mang ấm áp đến cho người nhà như thế lại ra đi rất sớm. Năm đó Chu Gia Minh qua đời, bầu không khí của Chu gia trở nên u ám, bọn họ mượn cớ dời trụ sở về Lâm thị, thực chất là không dám ở thành phố ấy, không dám đối mặt với tất cả. Chỉ cần nghĩ tới Gia Minh đã mất thì họ sẽ tuyệt vọng vô cùng
Chung quy, con người đều phải nhìn về phía trước, cuối cùng họ c