
úc học năm nhất, thầy cô bảo bọn họ nên đi làm thêm, cái gọi là học tập kinh nghiệm của xã hội, kinh nghiệm làm việc, bạn tích lũy bốn năm cũng không bằng một tháng bạn ra xã hội
Cô không có cơ hội học hết 4 năm đại học, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ
Hôm nay cô bị chuốc rượu hơi nhiều, không say nhưng cũng hơi choáng váng, đại khái cồn đã giết chết vài trăm triệu tế bào não của cô rồi
Thời điểm đi ra, giám đốc Phương dìu cô: “Hôm nay dường như cô không có tinh thần”
Nhâm Niệm cười cười không nói gì, lúc cô đi vào hộp đêm này cô lại nhìn thấy Chu Gia Trạch, trong cơ thể bắt đầu có một dòng điện tự ti bắt đầu phát tác, anh ở chỗ này vui đùa thậm chí xem diễn. Cô đến nơi này để tiếp khách, nếu so sánh như vậy, trong lòng cô dâng lên một cỗ cảm xúc không rõ
Cô biết mình không nên suy nghĩ như vậy nhưng cô không nhịn được. Cô luôn hy vọng cô có thể trở nên tốt hơn, đứng ở đỉnh đầu của kim tử tháp, như vậy anh có thể nhìn thấy cô, mà hiện thực lại luôn bất đồng như vậy khiến cho ý niệm này của cô trở nên hư cấu giống như hải thị thần lâu vậy
Khi đi ra, cô không nhìn thấy Chu Gia Trạch, cô thở ra một hơi, cũng tốt vì cô cũng không muốn nhìn thấy Chu Gia Trạch trong bộ dạng này
Chỉ là mới đi được vài bước, ở nơi cửa chính có một đám người đánh nhau ở đó, thậm chí còn kéo ra ngoài cửa lớn, Nhâm Niệm ra lệnh cho mình đừng nhìn, cũng đừng quan tâm, không có liên quan gì với cô
Giám đốc Phương phát hiện sự khác thường của cô: “Cô làm sao vậy? Ngay cả tay cũng run rẩy?”
Chỉ cần một câu nói đã làm cho tất cả nỗ lực trước đó của cô đều uổng phí, rõ ràng không cần quan tâm, không cần chú ý nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía nơi đó có phải có anh không? Cô đẩy giám đốc Phương ra, xông về phía cửa lớn, cô không dám nghĩ gì chỉ muốn xác định giữa đám người đánh nhau có anh hay không?
Cô chen chúc vào đám người đang xem diễn, quả nhiên nhìn thấy Chu Gia Trạch, anh bị người ta đánh, ngay cả sức lực đánh trả cũng không có, cả khuôn mặt đỏ bừng, chắc do uống quá nhiều mà bên người Chu Gia Trạch có một người phụ nữ đang khóc xem ra lại là một vụ trêu ghẹo
Người đàn ông không ngừng mắng, bảo dùng sức đánh, đánh chết anh…
Cô không biết mình làm thế nào xông lên, ra sức kéo những người đang đánh anh ra, nước mắt không ngừng rơi, cô nhìn về phía những người đang vây xem la lên: Báo cảnh sát, cầu xin các người báo cảnh sát…
Bảo vệ bên trong hộp đêm cũng bắt đầu đến khuyên ngăn mà cô nhào vào trên người Chu Gia Trạch, anh bị đánh rất thảm, trên quần áo đều là máu, tầm nhìn cũng mông lung và mơ hồ, khóe miệng của anh chuyển động, cô cúi người xuống nghe anh phun ra 3 chữ: Thẩm Tâm Dịch…
Đột nhiên nước mắt cô rơi như mưa, giờ phút này cô chợt hiểu anh rồi, anh tự sa ngã dùng cách tự tổn thương mình để làm cho Thẩm Tâm Dịch trở về, anh đã tầm thường đến mức độ này, muốn dùng cách này để bức Thẩm Tâm Dịch, không dám gọi điện thoại cho cô ấy, không dám quấy rầy cô ấy
Đám người này rất nhanh giải tán, người chung quanh cũng tản ra rất nhanh, cô chảy nước mắt ôm Chu Gia Trạch. Giám đốc Phương lúc này mới nhìn thấy cô và cùng cô đưa Chu Gia Trạch đến bệnh viện
Chương 11
Nhâm Niệm đang nghe bác sĩ dặn dò, dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà vẫn cần phẫu thuật, thần kinh khẩn trương căng thẳng rốt cuộc cũng trầm tĩnh trở lại.
Trong lúc này, giám đốc Phương vẫn đi với cô, hơn nữa còn an ủi cô sẽ không có chuyện gì, bây giờ những người đánh lộn đánh lạo chỉ vì muốn phát tiết cơn giận dữ của mình, không ai lại ngốc đánh người ta chết để mình gặp nguy hiểm đâu. Nhâm Niệm nghe xong không chút để ý, cảm thấy mình làm lỡ thời gian của giám đốc Phương nên từ chối để giám đốc Phương mau chóng trở về nhà, còn cô sẽ ở lại đây
Giám đốc Phương vừa mới đi không bao lâu thì tất cả người của Chu gia đều có mặt, Nhâm Niệm bước lên phía trước, nói sơ tình huống hiện tại của Chu Gia Trạch cho bọn họ biết, họ mới thoáng an tâm. Cô vốn muốn nói cho họ biết làm sao cô gặp được Chu Gia Trạch và làm sao đưa anh đến bệnh viện, nhưng bây giờ mọi người chỉ lo lắng cho tình trạng vết thương của Chu Gia Trạch, hoàn toàn không nhớ nổi việc nhỏ nhặt ấy
Không ngờ sau khi bà nội Chu thở dài lại cầm lấy tay cô nói cảm ơn, may là nhờ có cô nếu không thì không biết tên tiểu tử này sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Nhâm Niệm chỉ cười khổ không trả lời
Nhâm Niệm thấy vẻ lo lắng và căng thẳng trên mặt mọi người đã giảm bớt, lúc này mới đi đến trước mặt Nghê Vân, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của bà. Nghê Vân hoài nghi nhìn 2 mắt của cô rất nhanh hiểu được, cô có chuyện muốn nói riêng với bà, vì thế mượn cớ đi toilet đi với Nhâm Niệm đến hành lang bên kia
Buổi chiều lại nổi cơn mưa rầm rầm rung động ở ngưỡng cửa sổ cầu thang, gió len vào thổi tung mái tóc của cô, cái bóng của cô gầy yếu không chịu nổi:
“Mẹ nuôi, mẹ có cách nào liên lạc với Thẩm Tâm Dịch không?”
Hơn nửa ngày, Nghê Vân cũng không nói được nên lời, không biết lời này của Nhâm Niệm rốt cuộc có ý gì. Nhâm Niệm đem nguyên câu chuyện hôm nay kể lại cho bà biết, nhất là khi hôn mê anh vẫn gọi tên: