
hân viên kho giật máy ảnh của phóng viên, cảnh ẩu đả với cánh phóng viên, tựa đề bên cạnh còn nói lần này Tang thị chịu tổn thất nặng nề, tại sao không cho chụp ảnh, còn đánh phóng viên bị thương, có phải do nội tình không thể nói người khác biết hay không…
Đọc xong bài báo, Tang Du không tỏ ra giận dữ hay kích động, Viên Nhuận Chi và ba cô thư ký chỉ dám lén lút quan sát vẻ mặt cô.
Ném tờ báo cho Viên Nhuận Chi, cô thờ ơ nói: “Bảo người đi xử lý việc này”.
Thấy Tang Du quay về văn phòng, Viên Nhuận Chi thở phào, kiểu “bảo người đi xử lý việc này” của học tỷ tuy nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đầy ắp mùi thuốc súng, tên phóng viên này xem ra phải chịu đựng rồi đây.
Tang Du vừa ngồi xuống bàn, lấy tay xoa chỗ dạ dày, từ hôm qua tới giờ càng lúc càng đau. Khi đỡ hơn một chút thì Dương Chính Khôn gõ cửa bước vào.
“Bên kia nói sao?”, cô hỏi.
Dương Chính Khôn cuống quýt: “Tổng giám đốc Tang, cô xem bài báo sáng nay chưa?”.
“Xem rồi”, Tang Du vẫn bình thản, “Rõ ràng có người cố ý sắp xếp viết bài thế này”.
Dương Chính Khôn gật đầu: “Vâng, chính vì thế mà bên Hoàng Đình không đồng ý gia hạn giao hàng, nghiêm khắc yêu cầu phải chấp hành theo đúng hợp đồng, nếu trước năm giờ chiều mai vẫn chưa giao được thì có khả năng bên Hoàng Đình sẽ hủy hợp đồng với chúng ta, đổi sang nhà cung ứng khác. Chiều qua tôi tìm trưởng phụ trách hạng mục của họ, anh ta đã từ chối thẳng, bảo chuyện này không quyết định được, phải nói với Giám đốc hạng mục Thẩm của họ, nhưng Phó tổng Thẩm không gặp tôi. Sáng nay tôi lại đến Hoàng Đình, họ nói Phó tổng Thẩm không có ở đó. Một vị huynh đệ có quan hệ khá tốt nói với tôi rằng, ‘Chuyện này cả công ty của anh đến cũng vô dụng, phải tìm Tổng giám đốc Tang kìa’”.
Tang Du trầm tư rồi hỏi: “Vậy anh có tìm Chủ tịch Hoàng và Trưởng phòng Hoàng không?”.
“Chủ tịch Hoàng đi châu Âu nghỉ mát với phu nhân rồi, còn Trưởng phòng Hoàng… theo nhân viên Hoàng Đình nói thì không thể gặp được cậu ta, đại cuộc vẫn đo Phó tổng Thẩm quản lý” Dương Chính Khôn nói.
“Vậy… vật liệu nền bị ẩm có tìm thấy ở ngoài thị trường không?”
“Tìm thấy rồi, có hai công ty vẫn tồn hàng, một là hàng dự trữ của công ty GD, xem ra họ đã chuẩn bị sẵn từ trước, tôi nghi ngờ bài báo này có liên quan tới họ.”
Tang Du cười lạnh: “Lão cáo già Ngụy Thành Minh đúng là thừa nước đục thả câu. Còn công ty kia?”.
“Còn công ty kia là nội thất Giang Hàng, nghe nói những vật liệu này được dùng trong tòa nhà tập đoàn Giang Hàng mới xây. Nhưng ông ta rất kỳ quặc, không ai hiểu được tính cách. Tôi phái người đến Giang Hàng còn chưa kịp yêu cầu chuyển hàng, chỉ mói nhắc đến lô hàng đó thì đã bị ông ta đuổi đi. Tôi thấy họ không giống như làm về vật liệu xây dựng mà giống xã hội đen hơn, Chủ tịch Giang nuôi một đám thuộc hạ chuyên đánh nhau, đúng là lạ. Bây giờ chúng ta không những không gặp được Phó tổng Thẩm của Hoàng Đình mà cũng không gặp được Chủ tịch Giang của Giang Hàng, tôi đúng là bó tay rồi.”
Hoàng Đình làm việc theo quy tắc, Giang Hàng lại không theo quy tắc, công ty GD thì lúc nào cũng lăm le rình miếng mồi béo bở trong tay Tang thị.
Dạ dày co thắt lại khiến sắc mặt Tang Du rất nhợt nhạt.
“Tổng giám đốc Tang, có phải cô không khỏe?”
Cô gắng chịu đựng, khàn giọng nói: “Không sao. Anh đi chuẩn bị, lát nữa chúng ta cùng đến Hoàng Đinh, thương lượng về thời gian giao hàng, sau đó đến Giang Hàng tìm Chủ tịch Giang”.
Dương Chính Khôn gật đầu rồi ra ngoài.
Tắt máy lạnh, Tang Du rót một ly nước nóng uống, chậm rãi ngồi xuống ghế, luôn tự nhủ thầm rằng: Tang Du, đừng lo, Tang thị sẽ không sao, mọi chuyện đều không đánh gục mày được, hai năm trước bố mẹ qua đời mà Tang thị còn không sụp đổ, hai năm sau, Tang thị càng không dễ dàng phá sản. Tang Du, không sao, không sao… Đến Hoàng Đình, Tang Du và Dương Chính Khôn bị cô tiếp tân giữ lại, cô gái rất lịch sự nói Phó tổng Thẩm ra ngoài rồi. Tang Du đương nhiên không tin cô ta, bảo Dương Chính Khôn gọi điện đến văn phòng Thẩm Tiên Phi, người nghe máy là cô Cao, thư ký của anh, vẫn nói rằng anh không có ở đó với giọng điệu rất máy móc.
Tang Du không kiên nhẫn nổi giật lấy di động: “Thư ký Cao, tôi là Tang Du, tôi muốn tìm Phó tổng Thẩm”.
“Tổng giám đốc Tang, Phó tổng Thẩm ra ngoài thật mà”, trong điện thoại, giọng Cao Thiến có vẻ khó xử, cô nàng không dám đắc tội với vị Tổng giám đốc Tang này.
“Anh ta không có đây thì tôi lên trên đợi”, cúp luôn máy, Tang Du trả điện thoại cho Dương Chính Khôn, “Chúng ta lên đó đợi”.
Hai cô tiếp tân cũng không dám đắc tội, nhưng Phó tổng Thẩm đã dặn kỹ rằng nếu người của Tang thị đến thì không gặp nên bọn họ thật sự rất khó xử. Để bảo vệ bát cơm, bọn họ chỉ còn nước mặt mày méo xệch, cản đường Tang Du.
Từ khi vào ngành này, Tang Du chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cô tức giận nhìn hai cô tiếp tân đang gục đầu không dám nhìn mình.
“Chuyện gì vậy?”, vừa vào cửa công ty đã thấy Tang Du bị chặn ngay cửa thang máy, Thẩm Tiên Phi cau mày.
Hai cô tiếp tân thấy Phó tổng Thẩm quay lại thì bất giác thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên.
Quay lại, Tang Du thấ