
A Mục lại đùa giỡn với cô y tá ở quầy chỉ dẫn rồi mới đến chỗ Tang Du.
Chương 51: Đen Mãi Mãi Không Thể Biến Thành Trắng
Từ sau khi lừa dối Tang Du qua điện thoại, Tang Chấn Dương rất hối hận nên ông thường xuyên về nhà, mong có thể níu kéo tình cảm của con gái. Nhưng cứ cuối tuần má Ngô lại nói với ông, tuần này tiểu thư có việc ở trường, hoặc tuần này tiểu thư đi chơi với bạn bè, cứ tuần này đến tuần khác, con gái yêu học đại học của ông còn bận rộn hơn cả mình, năm thứ nhất chưa thấy như thế bao giờ, hỏi Triệu Trác Thanh, bà cũng gọi điện bao nhiêu lần, thậm chí cũng đến cả trường nhưng Tang Du lúc nào cũng ở ngoài trường.
Hai người kết luận là Tang Du đã có bạn trai rồi.
Trước kia lúc học cấp hai, cấp ba, Tang Chấn Dương cứ ngỡ với cá tính mạnh mẽ của Tang Du thì cũng mập mờ không rõ về chuyện nam nữ, đa phần là cưỡng ép nam sinh, sau đó gây chuyện rồi còn đánh người ta nữa, chưa bao giờ không về nhà, càng không nói dối. Mùa hè năm ngoái còn nói là muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập gì đó, ông vốn không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Thứ Năm hôm đó, Tang Chấn Dương cố ý dành thời gian đến trường H một chuyến, đồng thời gọi điện cho Tang Du. Cô nói đã hẹn với bạn và ra khỏi trường rồi, có chuyện thì tối hẵng nói, thế rồi cúp luôn máy.
Chuyện đó khiến Tang Chấn Dương rất tức giận.
Chiếc Bentley đen đang định rời đi thì lão Ngô đã chỉ một người chạy ra khỏi cổng trường: “Đó chẳng phải là tiểu thư sao?”.
Tang Chấn Dương dập tắt điếu thuốc, thấy con gái cưng đang thở hổn hển vẫy vẫy tay, ngồi lên xe taxi rồi bỏ đi.
Không đợi Tang Chấn Dương ra lệnh, lão Ngô đã khởi động xe chạy theo.
Theo dõi suốt đoạn đường, điều khiến Tang Chấn Dương sửng sốt là, Tang Du đang nắm tay một chàng trai cao ráo điển trai đi dạo phố. Con đường nhỏ cũ kỹ bát nháo từ đầu tới cuối toàn là những hàng quán bày trên đường, bán nào là hoành thánh, kẹo hồ lô, mực nướng, xiên thịt dê nướng… Gương mặt Tang Du luôn nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, nụ cười ấy Tang Chấn Dương chưa bao giờ nhìn thấy.
Tang Chấn Dương quan sát rất lâu, đa phần là Tang Du cưỡng ép chàng trai kia ăn uống, nếu cậu ta không ăn thì cô đích thân đút cho ăn, còn cười toe toét sung sướng.
Tình huống ấy… khiến Tang Chấn Dương nhớ lại chuyện theo đuổi Triệu Trác Thanh năm nào.
“Tiểu thư hình như rất vui, lão Ngô lâu lắm rồi không thấy tiểu thư vui như thế, Lão Ngô nhìn hai người đang ăn uống, bất giác cảm khái.
Sa sầm mặt, Tang Chấn Dương lôi điện thoại ra, gọi cho thuộc cấp yêu cầu lập tức điều tra hoàn cảnh gia đình của chàng trai đang ở cạnh con gái mình.
Chỉ hai hôm sau, Tang Chấn Dương đã đọc tất cả tư liệu về Thẩm Tiên Phi.Điều khiến ông không thể nào chấp nhận là gia đình của chàng trai đó, không chỉ nghèo khó mà cả nhà đều có quá khứ không trong sạch. Một gia đình như vậy làm sao giáo dục được con cái cho ra hồn? Cho dù cậu ta có vào thực tập trong Hoàng Đình thì sao?
Để theo đuổi chàng trai đó, con gái của ông đã bỏ ra biết bao tâm sức, lần nào cũng bị đối xử lạnh nhạt nhưng vẫn chịu đựng. Không chỉ chạy đến căn nhà nghèo khổ ở phố Tây chịu bị sỉ nhục, mà còn dồn hết tiền tiết kiệm để mua căn nhà mà cô gọi là “nhà thuê” vì cậu ta nữa.
Đọc những tư liệu đó mà Tang Chấn Dương giận đến run người.
Con rể tương lai của Tang Chấn Dương sau này sẽ tiếp quản Tang thị, không chỉ có nhân phẩm tốt, học thức rộng mà gia đình cũng phải ổn, thân phận như cậu ta thì không có tư cách cưới con gái ông.
Với hiểu biết xã hội của mình ông nghĩ cậu chàng đó chắc chắn chỉ quan tâm đến tiền. Nên dù thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không đồng ý cho Tang Du qua lại với loại người đó.
Sau đó, Tang Chấn Dương đã đến Hoàng Đình.
Khi Thẩm Tiên Phi bước chân vào phòng họp, anh hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện hút thuốc, anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Tang Chấn Dương, bố của Tang Du trong hoàn cảnh này.
Tang Chấn Dương thấy anh thì cau mày, ánh mắt toát lên vẻ khinh khi, búng búng tàn thuốc, lạnh lùng hỏi: “Nhận ra tôi?”.
Thẩm Tiên Phi liếc nhìn Tang Chấn Dương, khẽ “Vâng” một tiếng, đồng thời cũng lờ mờ hiểu ra.
“Được, nhận ra thì tốt”, Tang Chấn Dương nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ thằng bé này trông khá có khí chất, “Tang Du là máu thịt của tôi, từ nhỏ đến lớn nó muốn gì tôi cũng đáp ứng, cho dù nó có đòi sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho nó. Có lẽ tôi đã nuông chiều nó quá nên tính cách nó mới ương ngạnh như vậy, lúc nào cũng không hài lòng với những thứ có trong tay mà thích theo đuổi những điều mới lạ kích thích, còn thề là trong bao lâu nhất định sẽ lấy cho bằng được, lâu dần rồi thành tật xấu có được sẽ nhanh chóng chán ghét, sau đó vứt đi. Lúc nhỏ, mẹ nó suốt ngày cằn nhằn đồ chơi của nó quá nhiều, cứ bạ đâu vứt đó”.
Thẩm Tiên Phi chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì.
“Tang Du có nói với cậu là nó không thích con trai theo đuổi mà thích tự theo đuổi con trai không?”
Nhíu mày, Thẩm Tiên Phi lắc đầu ra vẻ phối hợp.
Tang Chấn Dương cười cười: “Càng là người từ chối nó thì nó càng phải cưa cho bằng