
tờ được mang vào đều bị anh ném lên góc bàn.
Tang thị, Tang Du…
Những gì hôm đó nghe thấy trong phòng khám của A Mục, anh làm gia sư, làm thêm hôm Giáng Sinh, bao gồm việc làm thường ngày, toàn bộ y hệt lúc anh học đại học. Nhưng trong ký ức, anh thật sự không nhớ ra cô gái tên Tang Du ấy, sao cô lại biết rõ ràng như thế, thậm chí còn nhắc đến quần lót con ỉn đó…
Anh thật sự có một chiếc quần lót in hình con ỉn. Anh nhớ hồi học năm thứ nhất, vì ngại phiền phức nên mỗi lần mua quần lót đều mua một lúc năm cái, không ngờ trong đó có một cái in hình con ỉn, anh đành nhét chặt vào đáy va li, không bao giờ mặc. Mấy hôm đó lại gặp lúc trời mưa liên tục, quần lót phơi ngoài phòng giặt chưa khô kịp, mà cái quần lót con ỉn đó là cái duy nhất còn sạch, bất đắt dĩ anh mới phải lôi nó ra, kết quả là bị bọn bạn cùng phòng cười cho mấy ngày. Hơn nữa cái quần lót đó anh chỉ mặc đúng một ngày, hôm sau đã vứt đi rồi.
Sao Tang Du lại biết anh từng mặc một cái quần lót như vậy.
Vì Tang Du nói ra chuyện đó, hại anh bị A Mục cười đến mấy ngày, tên đó còn thiếu đạo đức đến nỗi hôm sau gửi bưu kiện tặng anh một quà. Anh tò mò không biết tên đó tặng anh thứ gì cho mình, mở hộp ra xem, lại thấy một cái quần lót tam giác màu đen, sau mông còn in hỉnh một chú ỉn đáng yêu.
Nghĩ đến đó, bất giác anh cười lớn.
Ngay lúc đó thư ký Cao Thiến đứng ở ngoài cửa nãy giờ cũng thấy sắp ngạt thở.
Giám đốc Thẩm mới từ nước ngoài về, sau khi thành giám đốc thiết kế của Hoàng Đình, các nữ đồng nghiệp trong công ty vì giám đốc đẹp trai độc thân mới đến này mà ai cũng dâng trào dòng máu lang sói, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng sói tru, đặc biệt là trong nhà vệ sinh, tiếng sói ấy đúng là không lúc nào ngớt.
Ngoài nụ cười phải có trong công việc, còn bình thường, Cao Thiến chưa bao giờ thấy giám đốc Thẩm cười, hơn nữa còn cười rất “nhiệt tình”, mê người như vậy, hôm nay cô đúng là lời to rồi.
Cao Thiến vỗ cỗ trái tim bé nhỏ đang đập loạn trong lồng ngực, gõ cửa rồi cao giọng hơn, “giám đốc Thẩm…”
Hoàn hồn lại, Thẩm Tiên Phi thấy thư ký Cao đang tươi cười rạng rỡ, anh ho khẽ:”Vào đi”.
“Giám đốc Thẩm, phó tổng Vu của tập đoàn Tang thị cần gặp anh, hiện đang sắp xếp cho cô ấy ngồi ở phòng họp”, Cao Thiên dè dặt nói.
Phó tổng Vu của Tang thị, họ Vu tên Giai, người phụ nữ cao ngạo đó mới nhìn là khiến người ta thấy rất khó chịu. Trong ngành của họ, ai cũng biết cô ta dựa vào đại gia Tang Chấn Dương nên mới có được vị trí của ngày hôm nay. Tháng trước cô ta đến tìm giám đốc Thẩm, Cao Thiến mới bết thì ra cô ta là bạn học đại học của anh. Thấy thái độ của giám đốc Thẩm với cô ta đặc biệt dịu dàng, tất nhiên Cao Thiến không dám chậm trễ.
Ngày kia là mở thầu rồi, Vu Giai lại đến tìm anh?
Thẩm Tiên Phi nhìn tư liệu về Tang thị trước mặt. Tham gia tranh thầu hạng mục khách sạn Hoàng Đình này, hiện có thực lực nhất chính là Tang thị và công ty GD. Bản thiết kế của khách sạn Hoàng Đình do anh vẽ, anh cũng là tổng phụ trách hạng mục công trình này. Mà khi sắp mở gói thầu thì Vu Giai vốn là bạn học cùng lớp đại học lại đến tìm anh, thực sự không phải là một hành động sáng suốt.
Xưa nay anh chỉ vốn nhìn nhận thực lực, chứ không phải qua quan hệ.
Hoàng Đình lại càng có quy tắc của Hoàng Đình.
“Nói với cô ấy tôi đang họp, không tiện tiếp khách.” Thẩm Tiên Phi sắp xếp gọn gàng mấy bộ văn kiện trên bàn, nói với Cao Thiến:”bắt đầu từ bây giờ, mọi công ty tham gia đấu thầu lần này, cho dù là điện thoại yêu cầu hẹn gặp trước hoặc đến tận đây tìm tôi, tôi đều không gặp”.
“Vâng, giám đốc Thẩm.” Cao Thiến gật đầu vui vẻ, sau đó lui ra ngoài. Giám đốc Thẩm không hổ danh là thần tượng của cô, đúng là quá sáng suốt!
Lúc ấy, ca khúc Tha Thứ vang lên, Thẩm Tiên Phi liếc nhìn, A Mục tìm anh! Anh nhướn mày rồi nghe máy.
“A Phi, tôi muốn uống trà, trưa nay có rảnh không? Mời tôi uống trà đi.”
A Mục đúng là càng lúc càng trơ trẽn. Thẩm Tiên Phi nghĩ thế, đồng thời cũng buộc miệng:”Cậu đúng là ngày càng trơ trẽn đấy, tôi đã gặp những người mặt dày rồi, nhưng chưa thấy ai dày như cậu’.
“Kẻ trơ trẽn là cậu đấy chứ, đá em gái người ta đi, bây giờ người ta tội nghiệp chạy đến chỗ tôi tìm chút an ủi.” A Mục không thích hợp làm bác sĩ mà hợp làm diễn viên hơn, có thể diễn được những màn khóc sướt mướt.
Thẩm Tiên Phi vừa nghe nói Tang Du lại đến trị liệu tâm lý thì bất giác thấy hồi hộp.
Từ sau lần nghe Tang Du kể lại những chuyện cũ, anh bắt A Mục phải nhận lời mình là sau này nếu Tang Du đến bệnh viện trị liệu tâm lý, bắt buộc phải thông báo cho anh biết. Nhưng sau đó Tang Du cứ bận suốt, cuối cùng đến hôm nay mới có chút tin tức.
“Khi nào cô ấy đến chỗ cậu”, Thẩm Tiên Phi hỏi gấp.
“Xem bộ dạng cuống quýt như khỉ của cậu kìa, người không biết chắc sẽ nghĩ cậu đánh mất vợ mình thật.” A Mục có ý sỉ nhục bạn mình, “cô em ấy hẹn tôi trưa nay đi ăn cơm uống trà. Café Thượng Đảo ấy, muốn trả tiền thì cút ngay đến đây”.
“Đơi tôi đến rồi hai người hãy bắt đầu”. Thẩm Tiên Phi cúp máy rồi ra khòi văn phòng, thấy Cao Thiến không có ở đó thì dặn dò một trợ lý khác, “thư k