
m: “Tô tiên sinh, nói chuyện khách khí một chút.” Anh thật hận không thể đem Tô Nam ra đánh một trận rồi ném đến nơi khác, lòng cảm kích đi hết con mẹ nó rồi, để cho Tiểu Nhiên bên cạnh anh ta lâu như vậy, còn không phải vì lấp chỗ trống trong thời gian anh không có ở đây!
An Nhiên nhìn sắc mặt Nam Tịch Tuyệt không tốt, cũng biết rõ anh xuống tay luôn luôn không khách khí, vội đem Lâm Lâm nhét về trong ngực anh để ngăn cản anh. Trở về phòng ngủ lấy ra quần áo cho Tô Nam còn có một cái ô nói, “Mặc quần áo vào, em tiễn anh về nhà. Hơn nửa đêm không cần đến chỗ này của em, dọa đến Lâm Lâm là các anh không xong đâu!”
Tính bướng bỉnh Tô Nam nổi lên, cứng cổ đem quần áo An Nhiên đưa cho anh ném trên mặt đất, gật đầu liên tục nói “Tốt!”, “An Nhiên, anh và em ly hôn mới chỉ là hai ngày, em liền. . . . . . Anh ở trong lòng em là cái gì chứ? Không cần anh ta đi, anh đi! Anh thiểu não mới tự rước lấy nhục!”
Tô Nam vọt ra khỏi cửa. Anh cảm giác mình muốn điên rồi. Đi Bắc Kinh học nghiên cứu hai năm, anh cũng có tiếng có nhiều bạn gái theo đuổi, Mỹ Huệ cũng cùng học thành phó A. Anh thật ra thì đối với phụ nữa kia không có gì ấn tượng, nhưng cô ta giới thiệu kỹ lưỡng về mình, còn cố ý nhắc tới cô ta ở căn phòng đối diện của An Nhiên. Tô Nam bởi vì câu này mà lập tức nhớ cô ta.
Lúc anh học nghiên cứu có mấy lần tỏ tình với An Nhiên, tất cả đều bị cự tuyệt. Sau lại, anh nửa thật nửa giả cùng Mỹ Huệ nói tới yêu, hai người nhanh chóng phát triển đến trên giường. Bọn họ chia sẻ lẫn nhau lần đầu tiên. Nhưng bởi vì cũng có tình cảm với người khác mà cùng qua lại, anh mới nhận rõ mình, căn bản là không bỏ được An Nhiên. Sau tốt nghiệp, anh và Mỹ Huệ rất tự nhiên chia tay. Anh đi tìm An Nhiên, dùng tương lai Lâm Lâm thuyết phục cô.
Anh nghĩ, coi như cô lấy anh không hoàn toàn bởi vì yêu, ít nhất có thể tiếp nhận anh, chứng tỏ cô đối với anh là có lưu tâm. Lần đầu tiên cởi quần áo trên người An Nhiên, ôm lấy cô ngã xuống giường, anh mừng rỡ cùng kích động, rốt cuộc có thể chạm tới cô ở khoảng cách gần như vậy. Nhưng cô khô khốc để cho anh không có biện pháp. Điều này làm cho anh có cảm giác bị thất bại. Anh không ngờ một lần nữa gặp lại Mỹ Huệ ở một bữa tiệc, cô là một cán sự ngành khác, buổi tối đó anh uống quá nhiều, thao thao bất tuyệt lôi kéo cô ta nói một trường giang đại hải. Sau, anh tỉnh táo lại thấy cùng Mỹ Huệ thân thể trần truồng nằm trên giường ở khách sạn rồi.
Cái này giống như một loại nghiện. Anh ở trên người An Nhiên không có được, thì sẽ phát tiết trên người của Mỹ Huệ. Thậm chí, anh đã nghĩ, cô gái tha thiết nghênh hợp chính là An Nhiên. Anh cảm thấy thật bi ai, quyết định đoạn tuyệt loại quan hệ không minh bạch này, thế nhưng Mỹ Huệ gạt anh đi tìm An Nhiên.
Sau đó An Nhiên rất dễ dàng nói tha thứ với anh. Loại tha thứ để cho trong lòng anh cảm giác mình thật hèn hạ, cô thậm chí khinh thường không vì anh mà tức giận? Tô Nam cũng không biết tại sao chuyện lại rối loạn thành thế này, rõ ràng đã đem An Nhiên ở bên cạnh mình, thế nhưng anh lại như có lòng tham không đáy, buộc cô cho anh nhiều hơn.
Cha mẹ anh từ chỗ Mỹ Huệ mà biết thân thế của Lâm Lâm, bắt anh và An Nhiên đoạn tuyệt cuộc hôn nhân này bằng được. Anh đi tìm Mỹ Huệ, cô ta lại nói cho anh biết, người làm hại An Nhiên bị đuổi học chính là cô ta, cô ta đối với anh là yêu, ban đầu đuổi từ thành phố C đến thành phố A, từ thành phố A như Bắc Kinh, lần nữa trở về thành phố C. Lời Mỹ Huệ nói làm cho anh thấy buồn cười, anh nói cho Mỹ Huệ biết, coi như anh và An Nhiên không thể, vợ của anh cũng vĩnh viễn sẽ không là cô ta.
Anh đang chuẩn bị hối cải để làm người chồng tốt cùng An Nhiên đi hết đoạn thời gian, đột nhiên người đàn ông tên Nam Tịch Tuyệt này lại xuất hiện, rất đơn giản bắt được nhược điểm gia đình anh, buộc anh và An Nhiên phải ly hôn.
Giọng điệu này, anh thế nào không nuốt xuống được!
Tô Nam xuống dưới lầu, mưa to trên đầu tưới xuống, đem anh xối đến nỗi hắt hơi mấy cái, tiếp đến ho khan kịch liệt, ho đến tâm can phổi cũng đau rát. Anh ngẩng mặt mặc cho nước mưa cọ rửa, giơ tay lên lau vài cái, anh là thật yêu cô, tại sao cô lại không thể làm yêu anh? !
An Nhiên che dù đuổi theo xuống, dép cũng không kịp đổi, xuống liền bị nước mưa làm cho ướt đến lạnh lẽo, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, cô kéo anh, thở hổn hển nói: “Tô Nam, anh bình tĩnh một chút có được hay không? Em cùng anh ấy. . . . . .”
“Im miệng!” Tô Nam rống lên một tiếng, An Nhiên ngậm miệng. Anh lôi cô vào trong ngực, điên cuồng hôn cô, gặm cắn cánh môi lạnh lẽo của cô, “Đừng nói!”
Tay An Nhiên chống đỡ ô từ trong tay rơi xuống, cô chết lặng bị anh hôn, nói không rõ là cảm giác gì. Tô Nam buông môi cô ra, đầu chống đỡ lên vai cô, lẩm bẩm nói: ” Dáng vẻ anh rất khó coi phải không? Là anh không có bản lãnh, trong tay Nam Tịch Tuyệt nắm chứng cứ ba anh tham ô, ba anh trải qua hơn nửa đời người rồi, anh không thể để cho ông ấy có chuyện.”
Chuyện đến như vậy rồi, anh còn có tư cách gì mà nói với cô: bắt đầu lần nữa?
An Nhiên giơ tay lên ôm anh, an ủi khẽ vuốt lưng đang run