
, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Khâu Thiếu Trạch đưa ra tay bắt phải khoảng không, hắn muốn nói, hôm nay là sinh nhật hắn, cô có thể đi cùng hắn một lần hay không?
An Nhiên chạy trốn rất nhanh, vừa chạy vừa lấy điện thoại trong túi sách ra gọi cho Nam Tịch Tuyệt: “Anh ở đâu?”
Cô ngăn lại một chiếc xe taxi, bởi vì chạy quá nhanh mà hơi thở không đều đặn, “Anh ở Lăng Hiên sao? em đến tìm anh.”
“. . . . . . Xảy ra chuyện gì? Anh ở tiệm mì sợi Hoa Hồng trên đường số mười, lầu hai bàn số 9.” Nam Tịch Tuyệt tỉ mỉ báo vị trí của mình.
Nghe được giọng nói của anh, hốc mắt An Nhiên nóng lên, cô cắn môi, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh lắm.”
Sau một lúc im lặng, âm thanh trầm thấp của anh liền truyền đến: “Đến đây đi, anh chờ em.”
Tiệm mì sợi Hoa Hồng là một cửa hiệu mì sợi Trung Quốc lâu đời. Gần đây nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp, người lui tới đều muốn đi vào ngồi một lúc, nếm thử một chút canh thịt bò đậm đà nóng hổi, ông chủ là người Trung Quốc tay nghề rất giỏi.
Nam Tịch Tuyệt ngồi gần chỗ cửa sổ, anh và thầy dậy kéo mì sợi ngồi đối diện đang chăm chú nói chuyện với nhau, hai người đều là dáng vẻ cương nghị lạnh lùng, một người khác anh tuấn phong lưu, hấp dẫn hơn một nửa ánh mắt của các chị em phụ nữ trong tiệm.
Có tiếng bước chân vội vã chạy tới, bước qua sàn gỗ, “Đông đông đông” . Nam Tịch Tuyệt khom người, đang muốn mở miệng, lại bị người phía sau ôm cổ, sau đó nghe thấy cô nói: “Em tới rồi.”
Trong nhà hàng người đến người đi, An Nhiên nhìn qua một cái liền thấy anh. Cô rất muốn biết, làm sao lại có thể yêu một người nhiều như vậy, yêu không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ có lúc ôm nhau thân thiết mới có thể làm cho rung động trong lòng tạm thời được dẹp yên.
Nam Tịch Tuyệt cầm ngược bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô, ngẩng đầu muốn giới thiệu cô cho người đàn ông đối diện, lại bị cô ôm lấy mặt. Hai mắt cô sáng long lanh , đứng bên cạnh anh, cúi đầu nhìn anh.
Chương 18: Ngọt Ngào
Hai người ôm hôn đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt của khách trong nhà hàng mì Trung Quốc. Có một cô bé tóc vàng mắt xanh giật nhẹ tay áo của mẹ mình, trong lòng đầy mong đợi nhìn về phía Nam Tịch Tuyệt: “Mẹ, con có thể đi hôn anh ấy một cái không?”
Âm thanh của cô bé trong trẻo vang dội, những vị khách thích thú cười ồ lên. Người mẹ trẻ tuổi kia dịu dàng sờ tóc con gái, cười lắc lắc đầu.
An Nhiên mới phát giác được, cảm thấy ngượng ngùng vùi mặt vào cổ Nam Tịch Tuyệt . Cô nghe thấy anh nói: “Xin lỗi, lần sau chúng ta bàn lại.”
“Không thành vấn đề.” Người thầy dạy mì dùng tiếng Trung cười nói , trong giọng nói tràn đầy cảm giác thú vị.
Sau một khắc, thân thể An Nhiên chợt nhẹ , cô liền bị Nam Tịch Tuyệt chặn ngang ôm lên.
Anh ôm cô, đi trên đường một lúc, liền tìm được xe của anh, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, vừa mới đóng cửa, anh liền hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói nồng đậm tình ý: “Nghĩ muốn anh bao nhiêu?” An Nhiên ngửa mặt hôn cằm anh, một đôi tay từ trên cổ anh lướt xuống, thăm dò vào bên trong áo khoác của anh, cởi nút áo sơ mi trắng của anh ra.
Vạt áo sơ mi của anh bị cô kéo rộng, lộ ra một mảng lớn lồng ngực rắn chắc màu mật ong. An Nhiên dựa sát mặt lại, có chút khao khát cọ mấy cái, “Nghĩ đến muốn chết. . . . . .” Hô hấp của cô nóng rực phun vào lồng ngực anh, nụ hôn ướt át rơi xuống, nhiệt độ nóng hổi, tê tê dại dại lại nhột, càng làm cho bắp thịt anh căng cứng.
Tay anh đè lại cái ót của cô, khiến cho cô càng thêm dán chặt vào anh, một cái tay khác đặt lên mông cô dùng sức nắn bóp. Cô lắc lắc muốn tránh thoát, nhưng lại khiến cho tay anh xâm nhập vào nhiều hơn. Cách một lớp quần bò dầy, ngón tay anh xoa nắn viên ngọc cũng làm cho cô trở nên ướt át.
Cô thở hổn hển một tiếng, ở trong lòng anh cúi người mấy cái, tìm được nụ hoa trên ngực anh nhẹ nhàng cắn, học theo dáng vẻ anh từng làm với cô, đưa đầu lưỡi ra đảo quanh một chút.
Nam Tịch Tuyệt không chịu nổi loại trêu đùa này của cô, liền đẩy cô ra một chút, giọng nói khàn khàn: “Đợi lát nữa xem anh thu thập em.” Anh giơ tay sửa sang lại quần áo cho cô, hai bầu ngực trắng noãn trước ngực cô đã bị lộ ra hơn phân nửa, “Anh đi lái xe.”
Một tay anh để trên nút áo muốn đứng dậy, lại bị cô vươn tay ra, cẩn thận cài cức áo giúp ah, sau cùng cách áo sơ mi xoa xoa cái kia một chút, cười đến không có ý tốt: “Mềm mại mềm mại . . . . . . . Đàn ông đều như vậy sao?”
Nam Tịch Tuyệt nặng nề hít vào một hơi.
Anh lái xe luôn luôn chững chạc, lúc này lại là một đường gió bão trở về.
Đem xe đỗ ở trong gara, An Nhiên liền bị anh một phen ôm ra ngoài. Cô thật sự đã trêu trọc anh đến phát hỏa, vừa vào thang máy liền đè cô vào trong góc tường hôn. Mượn vách tường chống đỡ, tay anh lần xuống kéo khóa quần bò của cô ra.
Đợi đến khi ra khỏi thang máy, cô nghiêng người vùi vào trong ngực anh, che giấu chỗ quần bị kéo ra. Cái kia vừa cứng vừa nóng, chống đỡ ở bụng cô. Trong lúc đi lại cùng nhau ma sát đè ép tạo thành một tiết tấu va chạm, cô đỏ mặt tới tận mang tai suy nghĩ, loại này là tư thế gì vậy?
Vào nhà anh, cửa phòng bị anh đá một cước thật mạnh.
An Nhiên bị anh