
đem lời nói đến khóe miệng nuốt trở lại.
Nam Tịch Tuyệt vẫn còn đang lầm bầu: “Lúc nào thì em có thể đem anh quật ngã, như thế căn bản sẽ không có người đến gần em được.”
An Nhiên cắt đứt anh: “Ngày đó anh nói yêu em, là thật?”
Nam Tịch Tuyệt bỗng chốc im lặng. Trong bóng tối An Nhiên không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng anh lại xoay người sang chỗ khác quay lưng về phía cô.
Chờ cả ngày cũng không thấy anh nói nữa, An Nhiên không cam lòng lay anh, “Em biết rõ là anh không ngủ. Anh nói lại một lần nữa có được không? Em muốn nghe.”
Nam Tịch Tuyệt có chút bực mình, nói đơn giản chính là anh tỏ tình thất bại, cũng là một lần duy nhất. Sau đó không nhìn thấy cô, anh có cảm giác mình như món đồ chơi ở trong tay cô bị vứt bỏ, quá mức thê lương.
An Nhiên vẫn đang bảo đảm: “Về sau em sẽ không bao giờ phát giận vô cớ với anh nữa.”
Nam Tịch Tuyệt nắm tay cô đặt lên ngực mình.
Chương 19: Đi Hay Ở
Sự thật chứng minh, Nam Tịch Tuyệt tự mình dạy thuật phòng thân cho An Nhiên là quyết định sai lầm lớn nhất của anh.
An Nhiên vừa nhìn thấy anh liền muốn dựa vào trong ngực anh làm nũng, vừa dựa vừa cọ, mềm mại giống như không có xương. Lần đầu tiên dạy cô, khi Nam Tịch Tuyệt sờ tay lên ngực cô, cô chẳng những không hất ra, ngược lại còn ưỡn ngực đưa vào trong tay anh.
Nam Tịch Tuyệt dạy cho cô một vài động tác công kích bộ vị yếu kém trên thân thể đàn ông, cô ngược lại khoa tay múa chân rất giỏi, nhưng đến thời điểm thực chiến (thực tế chiến đấu), cô lại lo sợ không dám ra tay quá mạnh. Anh nghiêm mặt giáo huấn cô không chuyên tâm, cô lại dùng lời nói chính đáng, ngộ nhỡ không cẩn thận đá hư chỗ đó của anh thì làm thế nào?
Tay cầm tay dạy nên thân thể khó tránh khỏi có tiếp xúc, cho đến cuối cùng hai người đều là lăn cùng ở một chỗ. Ở trong phòng tập thể thao của nhà họ Nam, trong phòng thay quần áo, bọn họ chơi đến điên cuồng. Sau khoảng ba lần như vậy, Nam Tịch Tuyệt rốt cuộc quyết định buông tha cho kế hoạch tự mình dạy An Nhiên.
Lúc đó, bọn họ mới vừa làm xong, đang ôm nhau ngồi trên ghế đằng sau xe. Trên người An Nhiên đang đắp áo khoác của anh, thân thể cuộn tròn dựa vào trong ngực anh, mái tóc dài bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, chia làm từng dải một, một cái tay vẫn còn không thành thật trêu đùa nụ hoa trước ngực anh
Anh nắm được tay cô, nói: “Lần sau sẽ đổi thầy dạy cho em.”
An Nhiên suy nghĩ một chút, bị anh dạy, ngoại trừ bị ngã tới ngã lui, sau đó còn bị anh khi dễ lăn qua lăn lại, không bằng đổi người dạy, liền ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: “Để ai dạy? Em không muốn Lục Nhược.”
“Ừ, ” Nam Tịch Tuyệt gật đầu đồng ý, ” Tiểu tử Lục Nhược kia xuống tay không nặng không nhẹ. Quân Như vậy?”
“Không cần anh ta!” An Nhiên bãi bỏ như đinh đóng cột. Hiện tại trong lòng cô Nam Cung Quân Như đã vượt qua Khâu Thiếu Trạch đứng thứ hai trong bảng xếp hạng nhữn tên cặn bã.”Anh ta không chỉ khi dễ Yến tử, còn giết cả người. Em ghét anh ta.”
Nam Tịch Tuyệt vỗ vỗ đầu của cô, “Trong tình huống đó, đổi lại là anh, anh cũng sẽ không tha cho bọn chúng.”
An Nhiên với lên quai hàm anh, cắn cắn môi, hỏi: “Không nói đến chuyện giết người, anh không cảm thấy anh ta rất kém cỏi sao? Đã làm Trương Nghiên lớn bụng hiện tại còn không muốn chị ấy, đã thế cả ngày anh ta còn làm ra vẻ yêu Trương Nghiên nhiều lắm. Anh đừng nói tốt cho anh ta, ngày đó em đi siêu thị thấy Trương Nghiên rồi, chị ấy một mình đi mua đồ, chị ấy nói chị ấy đã chia tay với Nam Cung Quân Như, cuối tuần sẽ bay trở về Trung Quốc! Nào có như vậy. . . . . .”
Cô tức giận bất bình, gương mặt Nam Tịch Tuyệt không chút biểu cảm, “Không chia tay, Yến tử sẽ đau khổ, chia tay lại làm hại Trương Nghiên. Em bảo cậu ấy phải làm sao bây giờ?”
An Nhiên há miệng, lại khép lại. Cô hừ một tiếng nằm trở lại trên người anh, nói cho cùng, trong lòng cô vẫn nghiêng về phía Yến tử. Hai tuần vừa rồi Nam Cung Quân Như đưa Yến tử đến viện an dưỡng ở phía Nam làm trị liệu tinh thần, nghe tin là khôi phục cũng không tệ lắm. Nhớ tới chuyện của Yến tử, cô cũng cảm thấy rối rắm cực kỳ.
Cô nằm ở trên đùi anh, cái mông vểnh lên, theo động tác nhích tới nhích lui của cô mà uốn éo, Nam Tịch Tuyệt nhìn thấy, lập tức xé quần áo trên người cô, vuốt ve mông cô, “Em nghỉ ngơi tốt tồi hả?”
“Còn chưa có. . . . . .” Cô kháng nghị, người đã bị anh đùa bỡn tới lui. Anh liền chiếm giữ đi vào, vô sỉ nói: “Không cần em phải động.”
“Tình dục quá độ!” Sau khi Nam Cung Yến đi học trở lại, nhìn thấy An Nhiên liền sảng khoái đưa ra kết luận.
An Nhiên che mặt ngồi xuống băng ghế ở trong hành lang, xoa xoa đáy mắt: “Quầng thâm ở mắt còn rõ ràng như vậy? Buổi sáng khi thức dậy tớ đã dùng khăn nóng chườm một tiếng rồi.”
Hai ngày nay thời tiết ấm trở lại, trời cuối thu mát mẻ, ngồi ở trên hành lang hóng gió một chút, thật sự rất thoải mái. Nam Cung Yến cũng ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh dương ở phía trên mái nhà cong cong, phát ra một tiếng thở dài: “Hôm nay là ngày Trương Nghiên trở về.”
An Nhiên ngồi thẳng người lại, cánh tay vòng qua khủy tay của Yến tử : “Tất cả rồi sẽ khá hơn.”
Nam C